Cố Gia Huy đã đưa ra xe một đống rồi, lại rất mau chất thêm đống thứ hai, Cố Gia Huy nhẫn nhục chịu khó tiếp tục khuân vác.
Lúc các cô chờ đợi Cố Gia Huy, nhàm chán nhìn chung quanh một chút.
Tầng này hơn phân nửa là quân áo trẻ con.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy rất nhiêu quần áo nhỏ, mũ nón nhỏ đáng yêu, khó mà tin được, em bé vừa mới sinh chỉ bé một chút như thế, mặc những thứ này vào, nhỏ nhỏ mềm mềm vô cùng đáng yêu.
“Nếu cô chững chạc hơn một chút, cũng có thể mua những thứ này, rất nhanh sẽ có em bé.”
“Nhưng mà… Rất đau!”
“Cái gì rất đau?”
“Chính là… Cái đó a… Đau như vậy, làm sao mà chịu được?” Hứa Minh Tâm mặt đầy tò mò hỏi.
“Khu khụ…’ Cố Yên bị đột nhiên bị câu nói của Hứa Minh Tâm làm giật mình.
Hứa Minh Tâm vội vàng vỗ vỗ sau lưng cô, nói: “Cô sao thế?”
“Cô… cô làm sao mà biết đau, chẳng lẽ cô cùng anh tôi đã…”
“Không có không có, chẳng qua là…
Thử một chút thôi, nhưng mà đau lắm.
Tôi không chịu nổi, đá anh ấy một đá.”
Cố Yên dở khóc dở cười, sao lại quay xe đến mức đó chứ? Cũng chỉ có Hứa Minh Tâm.
Cái xe này cũng không phải xe nhà trẻ, cua’ gắt thế ai mà chịu nổi.
Anh trai đáng thương của cô, con đường nô lệ vợ của anh gian nan quá thể!
“Hai người còn làm gì nữa?”
“Không có, mới tối hôm qua… Suýt chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon/2967836/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.