Cú đấm đó rất mạnh, đánh vào mặt thi khóa miệng nhanh chóng chảy máu
Lệ Nghiêm im lặng chịu đựng nó, anh ta tay xoa xoa rồi lại nhìn máu tươi dính vào tay mình, hói: “Bây giờ Cố Yên đang ở đâu?”
Cố Gia Huy vẫn chẳng nói chẳng rằng, vung tay lên cho anh ta thêm một cú đấm khác
Thế nhưng lần này thì Lệ Nghiêm giữ nâm tay đó lại, anh gta nhíu mày hỏi: “Cậu nói cho tôi biết rốt cuộc bây giờ Cố Yên thế nào rồi, cho tôi gặp mặt cô ấy một lần rồi tôi để cậu đánh, đánh đến khi nào cậu thấy đủ thì thôi, có đánh chết tôi cũng không đánh trả!”
“Lệ Nghiêm, tôi xem cậu là anh em, giao cô em gái duy nhất của tôi cho cậu nhưng cậu đã làm những điều gì? Tại sao cậu bỏ rơi con bé trước mặt tất cả mọi người để con bé trở thành trò cười cho thiên hạ. Tôi rất muốn hỏi cậu một câu rốt cuộc cậu đến bệnh viện có thể giúp được gì? Có thể vào trong người ư? Có thể lôi Bạch Thư Hân lại từ tay thần chất ư?”
Không có.” Lệ Nghiêm vất vả nói ra ba chữ, trong ảnh mất là vẻ áy náy không nói nên lời.
“Được, cậu chạy đến đó chẳng làm được tích sự gì, chỉ có ngồi chờ nhưng cậu lại con bé xuống vực sâu thăm không cách nào bò lên được. Cậu biết lo lắng cho em gái cậu, vậy thì cậu có biết không, trong lòng tôi Yên cũng là tim là thịt, tôi cũng không nỡ để con bé chịu bất kì một uất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon/2967799/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.