Chương trước
Chương sau
Cuối cùng anh ta cũng không thể kiềm chế được nữa, vội vàng nhảy xuống bục.

Chiếc nhẫn chỉ mới đeo được một nửa, vì anh ta vội vàng bỏ đi nên rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng leng keng.

Khoảnh khắc nó rơi xuống, dường như Cố Yên đã nghe thấy tiếng tim mình tan nát.

Cuối cùng cô vẫn không ngăn được, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi.

Lệ Nghiêm đi tới trước mặt mẹ Bạch và lấy điện thoại di động lại.

“Lệ Nghiêm, con đang làm gì thế, con đang kết hôn mà.”

Nhưng Lệ Nghiêm hoàn toàn không nghe được lời bà nói vì anh ta đang bận lo lắng hỏi người ở đầu dây bên kia điện thoại..

“Chuyện gì thế, đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Xin chào, cho hỏi anh có phải là người nhà của cô Bạch Thư Hân không?”

“Phải!”

“Bây giờ cô ấy đang nằm viện vi tai nạn giao đông, đang cần làm phẫu thuật và cần chữ ký của người nhà, phiên người nhà nhanh chóng tới bệnh viện Lệ Nghiêm nghe thể thi tim chot hãng đi một nhịp.

Thư Hàn xảy ra tai nạn giao thông, bây giờ phải vào phòng giải phẫu.

Anh ta lao đi không hề do dự nhưng bị mẹ Bạch cản lại.

“Con điên rồi, con đi có ích lợi gì, mẹ sẽ thay con đi, mẹ cũng là người nhà và có thể ký tên.”

Cố Gia Huy cũng đứng dậy khói chỗ ngôi và đặt tay lên vai bạn mình.

“Đây là hôn lễ của cậu và Yên, họ hàng hai bên gia đình đều có mặt ở đây, hơn nữa cũng có khá nhiều người có máu mặt, bây giờ cậu bỏ rơi Yên ở không thèm quan tâm tới u? Người nào cũng có thể đến bệnh viện thay cậu, chỉ có cậu là không được. Đây là lễ cưới của cậu với Yên, không thể vắng mặt” Lệ Nghiêm nghe anh nói như thế bèn xoay người nhìn về phía Cố Yên.

Cô ấy cũng nhìn anh ta, tay cầm hoa cô dâu, gương mặt xinh đẹp động lòng người, đẹp đẽ nhưng không hề đánh mất vẻ trong sáng.

Ánh mắt của cô ấy xa xăm như thế, đau lòng như thế. Lệ Nghiêm, anh đã nói là không cần biết có chuyện gì xảy ra thì cũng không bao giờ buông tay em ra mà.

Những lời đó chỉ là giả dối thôi ư?

Cô ấy điên cuồng gào thét trong lòng nhưng dường như thứ gì đó đã chặn ngang cổ họng khiến cô ấy không thể nói nên lời.

Cô ấy chỉ có thể đứng đó và lặng lẽ nhìn anh ta.

Lệ Nghiêm siết chất năm đấm.

Đúng vậy, anh ta không nên rời đi, anh ta là chú rẽ. Khách khửa đang ngôi đây nhìn, anh ta mà đi thì ra thế thống gì nữa.

Anh ta cắn răng, xoay người lại.

Mẹ Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng lao ra ngoài để chạy tới bệnh viện.

Cố Yên trông thấy cảnh đó cũng thở phào, lòng đầy vui mừng chờ Lệ Nghiêm trở về để đeo nhẫn lên cho mình một lần nữa.

Nhưng mà…

“Xin lỗi em, Thư Hàn là em gái anh. Anh đã mất bố mẹ rồi, anh không thể mất cả Thư Hàn được. Dù tai nạn giao này nặng hay nhẹ thì anh cũng phải ở bên cạnh con bé. Con bé cân anh, em hãy chờ anh về!” Lệ Nghiêm đột nhiên trầm giọng nói, sau đó nhanh chóng xoay người lao đi thật nhanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.