Chương trước
Chương sau
Lễ cưới ngày càng gần, cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa, cô ấy không nên lo nghĩ về chuyện nhiều mà nên nghĩ xem mình sẽ trở thành một cô dâu xinh đẹp thế này mới đúng.

Cô ấy và Doanh đi đến một cửa hàng bán áo cưới để chọn họ anh một bộ tây trang đen.

Lệ Nghiêm mặc quần áo khá là tùy hứng, thứ anh ta mặc nhiều nhất chính là áo blouse trông cực kì gọn gàng sạch sẽ, đẹp trai không ai

Mặc quần áo phẫu thuật thì lại càng trưởng thành chín chắn, dáng vẻ cầm dao mổ của anh là thứ cô sẽ không bao giờ quên.

Không biết Lệ Nghiêm đã thu hút cô như thế nào nữa, hình như là khi cô vừa mới ghi danh vào trường đại học Đà Nẵng, đang đứng trước cổng trường cùng với các bạn khác thì có một người đột nhiên tái phát bệnh tim, mọi người xung quanh không ai dám nhào tới cứu, có một mình Lệ Nghiêm đi tới.

Sau khi hỏi thăm cô ấy mới biết Doanh là người khoa y nên mới tùy hứng đổi ngành, chọn ngành y mình không thích nhất.

Sau đó cô ấy từng bước từng bước đi theo sau Doanh, cùng thi đậu thạc sĩ với anh ta, cùng học quân y với anh ta và sau đó là cùng làm việc trong một quân đội.

Hai bên gia đình đều ủng hộ bọn họ, mới chớp mắt đó thôi mà nhiều năm đã trôi qua như vậy.

Ngày ấy Cố Yên còn chưa tròn hai mươi tuổi. Nay cô ấy đã hai mươi sáu tuổi.

Có bao nhiêu cô gái trên đời này sẵn sàng ngốc nghếch theo sau bóng lưng của một người đàn ông, lång lặng trả giá bao năm thanh xuân của mình như thế?

Cố Yên biết mình ngốc nhưng cô không quan tâm, cô biết cuối cùng hạnh phúc cũng sẽ đến với mình. Nhìn Lệ Nghiêm mặc tây trang mang giày da điển trai không ai bằng đứng trước mặt minh, hoc måt Cố Yên chợt trở nên ướt át.

Lệ Nghiêm thấy cô ấy như thế bèn đỏ tới và nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng.

“Tại sao em lại khóc thể này? Chẳng lẽ là do anh mặc bộ đồ này xấu quá?”

“Không có, đẹp låm! Quần áo chính tay em chọn, người cũng do em chọn thì làm sao mà xấu được cơ chứ. Là do em vui quá thôi, chẳng mấy khi được nhìn thấy anh nghiêm túc mặc tây trang thế này “Nếu em thích thì sau này anh sẽ mặc nhiều cho em xem. Nhưng mà về quân khu rồi thì không thoải mái được như vậy “Không sao cả, anh mặc cái gì cũng rất đẹp”

“Lệ Nghiêm, em đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ rồi, bây giờ chỉ còn thiếu bước anh tới nhà cưới em thôi. Còn sáu ngày nữa là đến lễ cưới của chúng ta rồi. Em không biết ngày hôm đó sẽ xảy ra chuyện gì nhưng anh phải hứa anh không được buông tay em ra, anh có hiểu không?”

“Làm sao có chuyện gì xảy ra được? Em đang trách anh không thể cho em cảm giác an toàn đấy ư?”

“Không có..” Lời nói nghẹn lại trong cổ họng, cô ấy nói không nên lời.

Cô ấy chỉ hy vọng ngày cưới ấy đến nhanh hơn một chút để tránh đêm dài lầm mộng!

Lễ cưới ngày càng đến gần thì Cố Yên lại không thế ngủ yên giấc, không phải vì xúc động hào hứng mà là lo lắng bất an.

Sự bất an dữ dội cử quanh quẩn trong lòng cô, đè nén khiến cô không thể thở nổi!

Cuối cùng cũng đến ngày diễn ra lễ cưới, mới sáng tinh mơ Cố Yên đã bị kéo dậy rửa mặt.

Hứa Minh Tâm cũng đến đây từ sớm để giúp đỡ, thấy hai mắt cô ấy là quần thâm đen như gấu trúc thì lại nhíu mày: “Cô dâu, cậu xích động quá nên không ngủ được rồi biến mình thành thế này đẩy hả?”

“Lệ Nghiêm đâu?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.