Chương trước
Chương sau
“Chịu trách nhiệm ư? Chị là người biết rất rõ tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, nói thế thì chắc anh ấy phải chịu trách nhiệm với tôi mới đúng chứ!”

“Anh ấy sẽ không bao giờ biết được những chuyện xảy ra tối hôm đó, anh ấy chỉ biết rằng mình tỉnh dậy bên cạnh tôi chứ không phải là cô!”

“Cố Yên, chuyện đến nước này rồi chị vẫn còn muốn lừa gạt anh ấy ư? Người trong buổi tối hôm đó là tôi, máy quay có ghi hình lại và tôi có bằng chứng. Tối hôm đó chị hoàn toàn không hề xuất hiện và đêm đó chỉ có hai người chúng tôi trong phòng.” Bạch Thư Hân vội vàng nói.

Cố Yên đoán biết trước chắc chắn Bạch Thư Hân sẽ nói như vậy, nên đã chuẩn bị câu trả lời từ trước: “Tôi đã cử người xử lý máy ghi hình của nhà cô, hôm đó máy quay bị hỏng mất, dù Lệ Nghiêm có đi điều tra thì cũng không thể tìm thấy ghi nhận là ai đến và ra khỏi nhà.

“Cái gì… Chị… Chị thật là đê tiện!”

“Tôi không để tiện, đúng là tôi có ý đồ riêng nhưng tôi cũng chỉ muốn tốt cho cả hai người mà thôi.”

“Thế tấm thân xử nữ thì sao? Tôi đã không còn nó rồi nhưng chắc là chị vẫn còn đấy nhỉ? Đêm tân hôn đó chị định cho Lệ Nghiêm nhìn thấy bộ mặt thật của mình ư?”

“Cái màng đó đã bị tôi đâm rách rồi, thậm chí tôi còn chẳng đến bệnh viện, tự giải quyết ở nhà. Tôi không trẻ con như cô, xem tấm mang đó là thần là thánh, đối với tôi mà nói nó chỉ là một lớp màng mỏng mà thôi. Bây giờ tôi và cô đều giống nhau, không còn là xử nữ Lệ Nghiêm sẽ không phát hiện ra.” Cố Yên lạnh giọng nói.

Cô định cho Lệ Nghiêm uống thuốc kích dục để làm lại thêm một lần nữa nhưng vẫn chưa tìm thấy cơ hội.

Hơn nữa Mai Uyển Phương qua đời thì cô đã dần dần đoán biết được chuyện này bắt đầu vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

Thế nên cô quyết định cắn răng giải quyết.

Đây là lần đầu tiên cô bị dồn ép phải làm đến nước này, dùng tất cả các loại thủ đoạn dơ bẩn nhất để giành được đàn ông.

“Chị thật để tiện! Tại sao chị lại có thể làm như thế? Cố Yên, trước đó chị luôn mồm mắng nhiếc tôi thì bây giờ chị lại làm cái gì? Chị không cảm thấy mình ích kỷ ư?”

“Đúng là tôi cực kì ích kỉ nhưng tôi hỏi cô tối hôm đó cô có chắc là mình không mềm lòng, không muốn tranh thủ cơ hội đó để làm ư? Cái gì mà hai người đều uống rượu nên mất đi lý trí. Anh ấy uống rượu xong thì chẳng còn biết trời trăng mây gió gì, như người bông vậy. Nếu như cô không chủ động thì làm gì có chuyện anh ấy làm bậy với cô? Cô là người có lỗi với tôi trước rồi lại lên tiếng chỉ trích tôi ư?”

“Bạch Thư Hân, hai người có phải là anh em hay không chẳng phải do tôi quyết định. Tôi chỉ biết Lệ Nghiêm là bạn trai tôi, chúng tôi sắp kết hôn với nhau rồi nên dù hai người không phải là anh em thì có làm sao? Cô không thể thay đổi được sự thật, chuyện tối hôm đó trên thế giới này chỉ có tôi và cô biết, Lệ Nghiêm sẽ không bao giờ biết. Tôi báo trước cho cô thế này thì đã biết chắc cô sẽ chạy tới tìm Lệ Nghiêm để nói nhưng tôi khuyên cô đừng tự rước lấy nhục!”

Giọng Cố Yên cực kì lạnh lẽo, gương mặt xinh đẹp đó chợt trở nên sắc bén.

Bạch Thư Hân nghe những lời đó xong thì có cảm giác mình chẳng còn cọng rơm cứu mạng nào để bám víu vào.

Cố Yên suy tính quá kỹ càng, cô ta đã chặn hết tất cả mọi đường lui của cô rồi.

“Chị… Tôi phải liều mạng với chị..”

Bạch Thư Hân tức tối muốn lao tới nhưng cô ấy không thể bì nổi Cố Yên.

Cố Yên chỉ cần trở tay thôi đã bẻ được tay cô ấy ra phía sau rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.