Chương trước
Chương sau
Thế nhưng không ngờ Bạch Tùng Dương lại cử người tới.

Cố Yên đành phải giao anh ta cho bọn họ rồi nhìn anh ta đi mất.

Cô ấy phải kết hôn thật sớm, nhất định phải hoàn thành lễ cưới trước khi Bạch Thư Hân biết được chuyện này.

Bây giờ mọi thứ vẫn còn nằm trong tay cô ấy, một khi nó tiếp tục phát triển theo chiều hướng xấu thì cô ấy cũng chẳng biết rồi mọi thứ sẽ thế nào.

Cố Yên siết chặt nắm đấm, trong mắt là ánh sáng kiên cường không chịu thua.

Hôm sau, Lệ Nghiêm tỉnh lại cùng với quả đầu đau như muốn nứt ra đến nơi. Bạch Tùng Dương đang ngồi trước giường.

“Con đã suy nghĩ cả một buổi tới rồi, đến lúc con cho chú một câu trả lời. Thời gian của mẹ con không còn nhiều nữa, người em cùng mẹ khác cha kia vẫn đang chờ tin tức từ con.”

“Không gặp.” Lệ Nghiêm hít một hơi thật sâu rồi nói ra hai chữ.

“Con không trách bà ấy bỏ mặc con, bố con qua đời, một người phụ nữ như bà ấy mang theo một đứa nhỏ thì chắc chắn sẽ có áp lực rất lớn. Bà ấy đã tái hôn, có một gia đình mới và hạnh phúc mỹ mãn rồi nên bà ấy cứ xem như con đã chết vào cái năm đó, không còn trên đời nữa là được rồi. Con không trách bà ấy nhưng con cũng không cách nào tha thứ cho bà ấy được. Mong chú có thể giúp đỡ nhắn lại giúp con, con là người nhà họ Bạch, con chỉ săn sóc cho người nhà họ Bạch trong khoảnh khắc trước khi họ nhắm mắt xuôi tay. Bà ấy cũng có con trai, cứ bảo con trai bà ấy ở với bà ấy những ngày cuối đời đi.”

“Không cần biết con đưa ra quyết định thế nào thì chú cũng sẽ không can thiệp vào, suy cho cùng thì bà ấy cũng có lỗi với con rất nhiều. Chú sẽ từ chối giúp con, con cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, chờ lát nữa nhớ xuống nhà ăn sáng, thím lo lắng cho con lắm.”

Bạch Tùng Dương xoay người rời đi rồi lại bị Lệ Nghiêm gọi về.

“Nếu bọn họ không tới thì chú định sống để bụng chết mang theo, mãi mãi không nói cho con biết chuyện con không phải là con ruột của nhà họ Bạch đúng không.”

“Dù con không có mối quan hệ máu mủ gì với nhà họ Bạch nhưng con vẫn là niềm tự hào của gia đình chúng ta, là thế hệ con cháu xuất sắc của nhà họ Bạch. Thằng con không nên thân của chú chẳng bằng nổi một góc của con. Có phải là máu mù ruột thịt không cũng chẳng có gì quan trọng, tuy anh cả chị dâu không thể sinh tra con nhưng lại có công ơn nuôi dưỡng con. Chú vẫn còn nhớ khi chị dâu nhìn thấy con đã rất thích, cố tình muốn giữ con lại và dặn tất cả mọi người thật kỹ, không cho bất kì người nào nói lộ ra thân phận thật của con. Tên con là do chị ấy đặt, theo họ của chị ấy, nguyên tắc làm đầu, ngay thẳng chín hắn. Nó không mang nghĩa tiêu cực răn dạy gì cả, bao năm nay con đã là một người con, là một người cháu, là một người cực kì mẫu mực, không thể soi mói bất kì điều gì. Con chính là con cháu quân nhân nhà họ Bạch, cũng là cháu trai ngoan của chú, là đứa con ngoan của anh cả chị dâu.”

“Con không cần để chuyện này tạo thành khúc mắc giữa chú cháu ta, đó là mệnh lệnh, con có hiểu chưa?” Bạch Tùng Dương bùi ngùi nói.

Lệ Nghiêm gật đầu thật mạnh, anh ta cực kì cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Bạch trong suốt bao năm nay và khắc sâu nó vào trong tim mình.

Bạch Tùng Dương đi rồi anh ta lại nhắm mắt lại thật chặt và nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trong suốt bao năm nay.

Từ nhỏ anh đã không trông giống bố mẹ nuôi, mẹ nuôi nói anh ta giống một người cậu đã chết trẻ nhưng anh ta lại chưa bao giờ được nhìn thấy bức ảnh của người cậu đó.

Bọn họ nói anh ta là con họ sinh ra, anh ta có thể cảm nhận được tình yêu của bọn họ và bây giờ anh ta lại thấy nó thật là vĩ đại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.