Chương trước
Chương sau
Lucia xoay người bỏ đi và nói với người bên cạnh mình với giọng lạnh lùng: “Người đó khiến tôi cảm thấy khó chịu, tối nay xử lý luôn đi, sau này tôi không muốn thấy người đó xuất hiện trước mặt lần nào nữa.”

‘Dạ thưa cô ba.”

Người bên cạnh cung kính nói.

Bữa tiệc kết thúc, Thẩm Thanh dẫn Hứa Minh Tâm ra về, thế nhưng cô vẫn không tìm được Cố Gia Huy.

Gọi điện thoại cũng tắt máy.

Hứa Minh Tâm nói Thẩm Thanh về khách sạn trước còn cô thì lát nữa tự bát xe vê sau.

Cô ngồi chờ ngay ngoài cổng.

Đêm London cực kì lạnh, mấy ngày trước vừa có bão tuyết lớn vừa có mưa đá, đến tận hôm nay vẫn chưa tan hoàn toàn nên đêm tối là thời điểm lạnh nhất.

Hứa Minh Tâm quấn chiếc áo bành tô đông lạnh run rẩy, ngồi trên cầu thang cuộn mình thành một cục nhưng vẫn không thể ngăn nổi cái lạnh thấm vào người.

Cô gửi tin nhắn cho Cố Gia Huy, mong là khi anh khởi động máy lại có thể nhìn thấy tin nhắn của cô. Rốt cuộc anh đã đi đâu thế không biết? Anh có còn ở bên trong không, có phải là do nhân viên có việc khác phải làm nên mới bị vướng lại?

Hứa Minh Tâm chờ rất lâu vẫn không nhìn thấy Cố Gia Huy.

Bấy giờ, cổng lớn mở ra, Lucia được mọi người vây quanh bước ra ngoài.

Xung quanh cô ta chính là vệ sĩ mặc quần áo đen tuyền, trông cực kì đáng sợ. Hứa Minh Tâm vội vàng đứng dậy, đứng dịch sang bên cạnh.

Lucia thản nhiên liếc nhìn Hứa Minh Tâm và hơi khinh thường.

“Đuổi con bé ăn mày này đi đi, không biết nhìn lại xem đây là nơi nào à mà ngồi đây.”

Sau đó cô ta đi tới ngồi vào xe.

Đó là một đoàn xe xếp dài thật dài, Lucia ngồi trong chiếc xe ở giữa, trước và sau có khoảng năm chiếc xe khác bảo vệ.

Cô ta vừa mới đi thì một đám người đi tới đuổi cô đi.

Hứa Minh Tâm chỉ có thể đứng bên vệ đường chờ.

Cả người cô lạnh run, cảm thấy cả người đã cứng ngắc rồi.

Đúng lúc này, trên người đột nhiên có thêm một chiếc áo khoác.

Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc đó.

Hai mắt Hứa Minh Tâm nhanh chóng ngân ngấn nước mắt, xoay người nhào vào lòng ngực anh, uất ức nói: “Anh đi đâu thế? Anh có biết là em không nhìn thấy anh nên lo lắng lắm không? Điện thoại anh cũng tắt nguồn nốt, rốt cuộc anh đã đi đâu thế?”

Cố Gia Huy luôn trốn trong góc tối nhìn thấy Hứa Minh Tâm đang chờ đợi mình nhưng lucia vẫn chưa đi nên anh không dám tùy tiện xuất hiện.

Giữa anh và Lucia có rất nhiều quan hệ giải thích không rõ ràng, tốt nhất là cả đời này đừng bao giờ gặp lại nữa.

Anh ôm chặt Hứa Minh Tâm, biết cô chịu uất ức.

Anh cũng không ngờ rằng cô gái này lại ở đây ngây ngốc chờ đợi mình và không theo Thẩm Thanh về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.