Chương trước
Chương sau
Đúng là cô rất thích làm những món phương Tây, có lẽ là do cô từng ăn khá nhiều, hơn nữa ở nhà dì mưa dầm thấm đất nên cũng bắt đầu rất nhanh.

Bàn thức ăn không phải là những món ngon nhất trên đời nhưng trông màu sắc và hương vị cũng đạt chất lượng.

Thẩm Thanh cực kì ngạc nhiên: “Sao con lại nghĩ đến chuyện làm bữa sáng thế này?”

“Đột nhiên tìm được một lĩnh vực con khá am hiểu nên muốn thử một chút thôi. Đây là lần đầu tiên món bánh mâm xôi này, mẹ nếm thử xem thế nào. Nếu có điểm nào chưa tốt thì mẹ hãy nói cho con biết, lần sau con sửa.”

“Được thôi.”

Thẩm Thanh ngồi xuống nếm thử một miếng, cảm thấy mùi vị không tệ tí nào, có thể nói là sánh ngang với đầu bếp của các khách sạn năm sao.

Con bé này ngốc nghếch khù khờ là thế, cái này không biết cái kia cũng không hay nhưng lại có một tay nghề nấu ăn trời băn đấy.

Quả nhiên những người biết thưởng thức món ngon thì cũng sẽ biết cách làm ra nó.

“Ăn có ngon không ạ?” Hứa Minh Tâm căng thẳng hỏi, đây là lần đầu tiên cô làm thử, cũng không biết kết quả như thế nào.

“Cũng tạm được.”

“Chỉ có tạm được thôi hả…” Hứa Minh Tâm nghe thể thì có hơi thất vọng, cố gắng như thế mà chỉ đổi lại hai chữ tạm được thôi.

Thẩm Thanh thấy ánh mắt đầy ảm đạm của cô thì hơi mềm lòng, suy cho cùng cũng là người lớn, không đành lòng nghiêm khắc với sấp nhỏ quá.

Suy cho cùng thì bàn thức ăn này cũng không tệ tí nào, rất hợp với khẩu vị của bà.

“Có thể sánh ngang với đầu bếp của nhà hàng rồi đấy, tiếp tục cố gắng nữa nhé.

“Thật không ạ? Con sẽ cố gắng! Mẹ ăn nhiều một chút, nếu mẹ thích món này thì con sẽ làm thêm cho mẹ.”

“Sao thế, con thích làm bếp rồi hả?”

“Con học tập không giỏi, cũng không thích chuyện ngành này tí nào nên đó giờ không hề có một chút niềm tin nào, con cảm thấy bản thân mình rất ngốc. Thế nhưng bây giờ con đột nhiên phát hiện ra cũng không phải là con chẳng thể tiếp thu được bất kì điều gì, ít nhất thì… Thức ăn con làm có người thích ăn, mà con cũng rất thích cảm giác đó. Con biết cái gì mới là thứ thíc hợp với mình nhất, có lẽ con không phải là một người giỏi học toàn nhưng con có thể làm cho người mình thương những món ăn thật ngon.”

“Mọi người vui vẻ khi ăn nó thì con cũng vui vẻ.”

Hôm nay Hứa Minh Tâm có vẻ hoạt bát vui vẻ hơn bình thường, so sánh với cô hôm qua thì dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.

Từ khi sang nước Anh cô vẫn không hề có chút tự tin nào nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô lại dần dần hiểu và ngộ ra được nhiều thứ, dường như cũng trở nên to gan can đảm hơn rất nhiều.

Nhìn thẳng vào điểm yếu của bản thân mình và cố gắng vượt qua.

Cũng tìm ra được ưu điểm của chính mình và tiếp tục duy trì.

Sống trên đời này sợ nhất là sự vô tri vô giác, chẳng làm được tích sự gì.

Mặc dù sau lưng có người che chở, nhưng nếu như bản thân người đó không có một chuyện mình muốn làm thì trái tim sẽ trống rỗng lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.