Chương trước
Chương sau
Cố Gia Huy về chỗ của Ôn Thanh Vân, chỉ cần anh đến nước Anh thì sẽ ở lại chỗ của Ôn Thanh Vân.

Ôn Thanh Vân thấy anh trở về bèn rót cho anh một ly nước ấm.

Trông anh có vẻ mất hồn mất vía cùng với nụ cười cong cong trên môi.

Đây nào có phải là Cố Gia Huy cô quen biết, đây rõ ràng là chàng trai trẻ đang chìm đắm trong mối tình đầu.

Sự dịu dàng đong đầy tình cảm trong đôi mắt đó, nụ cười như gió xuân trên môi…

Cô cảm thấy da gà da vịt của mình đang nổi lên hết ráo.

Cô kìm lòng không đặng gõ bàn trà, nhắc nhở người nào đó hoàn hồn.

“Này cậu để ý đến mọi người xung quanh một chút được không nhỉ? Chị dâu cậu vẫn còn ngồi đây cơ mà, cậu cứ mang vẻ mặt đắm chìm trong tình yêu thế mà được à?”

“Chị Dĩ Tình, chị không biết đâu, cô bé kia ngốc nghếch trong chuyện tình cảm chết đi được ấy. Thế nhưng hôm nay cô ấy lại đào tim đào phổi ra nói với tôi một tràng dài, chính xác là nói yêu tôi, bây giờ tôi đi đường cũng thấy đường không được thẳng, cứ muốn bay, tôi cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy.”

Ôn Dĩ Tĩnh nghe thế thì kiềm lòng không đặng lắc đầu.

Không ngờ Cố Gia Huy cũng có ngày bị chìm sâu vào một cái hố như thế!

“Xem ra cô gái đó đã ăn chắc được cậu rồi, cậu định khi nào mới đưa con bé đến gặp chị đây?”

“Chờ đêm từ thiện này kết thúc rồi tôi sẽ dẫn cô ấy đến gặp chị.”

“Đêm từ thiện ư? Cậu đang nói đến đêm từ thiện gia tộc lớn nhất tổ chức đấy hả?” “Đúng vậy, chỉ có như thế thì mới đủ để củng cố thân phận và địa vị của cô ấy, có thể giữ cô ấy ở vị tró không ai có thể đụng tới được.”

“Cậu cũng mạo hiểm thật đấy, đêm từ thiện của năm nào cũng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, thế nhưng có cái lợi cũng có cái hại, nổi bật quá thì cũng không hay. Chị sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện này, tự cậu xử lý đi. Cố Cố rất nhớ cậu nên cậu có muốn đưa cô ấy đến gặp Cố Cố không?”

“Vẫn chưa đến lúc công khai Cố Cố, bớt đi một người biết về Cố Cố thì sẽ giảm đi một phần rủi ro. Không phải là do tôi không tin tưởng cô ấy, thế nhưng vì Cố Cố nên tôi không thể mạo hiểm được. Lần này thì thôi vậy, để lần sau có cơ hội lại giới thiệu cho cô ấy làm quen sau.”

“Thế nhưng Cố Cố lại rất muốn được gặp mặt vợ cậu, ngày nào cũng gọi điện thoại cho chị hỏi xem khi nào thì bố Hàn Châu mới dẫn mẹ mới tới cho con bé làm quen. Con bé còn hỏi là có phải mẹ mới không thích nên mới không tới thăm con bé không. Con nhóc này tuổi thì nhỏ xíu thôi nhưng suy nghĩ thì lại nhiều lắm, cứ ở trong bệnh viện ầm ĩ với chị suốt.”

Ôn Thanh Vân cũng hơi đau đầu nói.

Cố Gia Huy cười cười: “Xem ra tôi phải đích thân đi giải thích vài lời với con bé rồi.”

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, ngủ sớm đi. Ở nhà chị thì phải kiềm nén bản thân mình lại một chút, đừng có trưng ra cái vẻ mặt cười cười khiến người ta nổi da gà da vịt đó. Chị cậu là phụ nữ độc thân, mong cậu để ý cho, chị sẽ không vui đâu.”

“Được.” Cố Gia Huy lập tức tém tém lại, không muốn kích thích Ôn Thanh Vân.

Cô ấy luôn cố gắng kìm nén nhưng… Nhớ nhung trong khoảng thời gian dài đằng đẵng như thế thì làm sao mà đè nén được?

Ôn Thanh Vân trở lại phòng mình, cuối cùng nụ cười trên môi cô cũng không thể nào duy trì được nữa, nó dần biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.