Chương trước
Chương sau
Nhưng lại không ngờ Thẩm Thanh lại muốn dạy cô lễ nghi thượng lưu.

Dao nĩa được bày thế nào trong bữa ăn, bị rượu vang dính vào quần áo phải xử lý thế nào. Còn có lễ nghi khi đi thảm đỏ, rồi còn nhảy khiêu vũ nhất định phải có trong dạ tiệc.

Hứa Minh Tâm vừa xuống máy bay, ngay tại bữa cơm tối đầu tiên đã phải nghe Thẩm Thanh chỉ dạy đủ đường.

“Lưng phải thẳng, dao nĩa khi cắt không nên phát ra tiếng quá lớn, cầm nhẹ để nhẹ. Miệng chỉ mở ra nho nhỏ thôi, con mở miệng to thế làm gì?”

“Con… Con là người bình thường mài”

“Có thể ở trong xã hội thượng lưu đều là miệng anh đào, nhai kỹ nuốt chậm, không được ham nhiều, phải có chừng mực. Nếu trước mặt con là bánh ngọt, rượu vang và trái cây thì con chọn cái gì?”

“Con… Con có thể chọn hết không?”

Hứa Minh Tâm yếu ớt hỏi.

Thẩm Thanh nghe như vậy, lòng hận không thể rèn sắt thành thép.

“Ngốc nghếch, dĩ nhiên là rượu vang rồi, những món còn lại chỉ được nhìn không được ăn. Ly cao cổ phải cầm như vậy nè, uống rượu phải uống từng ngụm nhỏ thôi, son môi sẽ không dính vào ly …”

“Còn có thể không dính ly à?”

“Đó là trọng điểm hả?”

“Nhưng mẹ nói mẹ nói…”

Thẩm Thanh đã dạy rất nhiều nghi thức trên bàn ăn nhưng Hứa Minh Tâm nghe xong vẫn chỉ thấy mông lung, thậm chí cả khi cô đã dùng cây bút thu âm Cố Yên đưa cho để ghi lại cả rồi.

Cuối cùng cô yếu ớt nói: “Cuối cùng con cũng hiểu tại sao người giàu lại ít ỏi vậy trong khi người bình thường lại chiếm phần đông rồi.”

“Tại sao?”

Thẩm Thanh nói, miệng lưỡi đều khô khốc, bà ấy ưu nhã nâng ly lên uống nước, nhưng một ngụm nước còn chưa kịp nuốt xuống đã nghe thấy Hứa Minh Tâm nói tiếp..

“Chiếu theo lễ nghi dùng bữa như vậy thì nếu không phải là chết đói thì cũng là chết mệt. Đoán chừng là do ăn không đủ no, tích tụ lâu ngày cuối cùng là đoản mệnh. Nếu không phải vậy thì cũng là thủ tục rườm rà quá cuối cùng mệt chết luôn!”

Một ngụm nước vừa uống vào họng đã bị Thẩm Thanh phun thẳng ra ngoài.

“Mẹ nuôi… mẹ tính phá hỏng lễ nghi sao?”

Hứa Minh Tâm run rẩy nhìn bà ấy.

Thẩm Thanh chỉ lầm bầm mấy từ “gỗ mục không thể khắc” rồi bỏ về phòng mình.

Hứa Minh Tâm vô tội đứng tại chỗ, cô quả đúng là có ngáo một chút nhưng vẫn khắc được mà!

Thẩm Thanh trở về phòng chưa được bao lâu đã nhận được điện thoại của Ngôn Hải.

Anh ta đang ở Anh Quốc.

“Mẹ, con nghe bảo mẹ đã đến khách sạn rồi đúng không?”

“Ừ, con đặc biệt hỏi thăm mẹ hay là muốn hỏi han xem người yêu con giờ đang làm gì thế?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.