Chương trước
Chương sau
Hai người còn vung tay đánh nhau. Hứa Minh Tâm đứng bên ngoài nhìn thấy bên trong đang đánh qua đánh lại thì bị dọa sợ hết hồn. Thế nhưng người kia sao có thể đánh lại Cố Gia Huy, không lâu sau liền bị chế ngự.

Rất nhanh cả hai người đều bắt, bọn họ cúi đầu, cả thở mạnh cũng không dám.

Cảnh sát ôm lấy đứa trẻ trong lòng cô, tra xét căn cước của hai người kia xác nhận là hai tên lừa gạt, cũng không phải bố mẹ ruột của đứa bé.

Cảnh sát rất cảm kích sự phối hợp của Cố Gia Huy, bọn họ đột nhiên nhận được thông báo nói trên xe có người bắt cóc trẻ em, liền lập tức đợi sẵn ở trạm dừng chân này.

Báo cảnh sát?

Hứa Minh Tâm nghĩ một chút, lúc ấy trên xe không có người nào gọi điện thoại.

Ngược lại cô thấy Cố Gia Huy nhắn tin cho Khương Tuấn, hơn nữa nhìn vào biểu hiện của anh, chẳng lẽ là anh bảo Khương Tuấn báo cảnh sát.

“Là anh sao?”

Cố Gia Huy nhàn nhạt gật đầu: “Lúc này ngược lại không ngốc chút nào.” “Sao anh biết bọn họ là lừa gạt?”

“Lúc bọn họ chia đồ cho mọi người, anh có liếc thấy bên trong túi không có đồ dùng gì của con nít. Hơn nữa, đứa bé kia khóc lâu như vậy, nếu là bố mẹ ruột đã sớm đau lòng muốn chết, nhưng bọn họ lại không như vậy. Bọn họ chỉ cảm thấy áy náy với những hành khách xung quanh, còn với đứa trẻ thì vẫn biểu hiện bình thường.”

“Những cái này đều là tin tức có nói qua, anh chưa gặp phải bao giờ, không nghĩ tới lần này lại đột nhiên đụng phải.”

“Bọn họ cũng xui xẻo quá mà, không ngờ lại ngồi cùng xe với anh. May là anh thông minh, kịp thời phát giác bọn họ, không thì đứa nhỏ này phải chịu khổ rồi. Anh từng thấy người đi ăn xin sao?”

“Từng thấy trên ti vi.”

“Ở Đà Nẵng ít thấy, nhưng em biết ở nơi khác thì rất nhiều. Đa phần đều là đám trẻ bị tàn tật, bọn chúng vốn rất tốt nhưng bị đám người kia bắt cóc, chịu phải hành hạ như vậy, sau đó phải đi ăn xin kiếm tiền cho đám người sau màn đó.”

“So sánh với đám trẻ đó, em đã rất may mắn rồi. Em có thể trưởng thành yên ổn như vậy cũng không có gì để oán trách. Nếu như không lớn lên ở nhà họ Hứa thì chưa chắc sẽ gặp được anh, không phải là trong cái rủi có cái may sao?”

“Em có thể nghĩ vậy anh cũng rất vui. Nhanh đi ăn gì đi, không phải đói rồi sao?” “Nơi này nhất định không quá coi trọng chuyện vệ sinh thực phẩm.. Em sợ anh..”

“Chắc là anh cũng có thể ăn được một ít, hai lần ở bệnh viện rồi, chắc kháng thể cũng đã đủ.”

“Nhưng mà…”

“Anh ăn ít một chút, cảm thấy không ổn thì sẽ dừng.”

Hứa Minh Tâm nghe vậy cũng chỉ gật đầu, nơi này không có nhà hàng cao cấp, quãng đường còn tận mấy tiếng đồng hồ, nếu không ăn sợ sẽ không chịu nổi.

Tình cảnh của trạm dừng cũng không quá tốt, càng đến gần nông thôn huyện thành thì càng đơn sơ, hơn nữa lại đang bên lề đường.

Bàn ghế ở đây nhìn có vẻ nhớp nháp, bên trong tiếng hò hét náo loạn, đều là khách đi đường bôn ba mệt nhọc.

Cô thấy chân mày Cố Gia Huy cau lại, rõ ràng là đang cảm thấy khó mà chịu được, thế nhưng anh lại nhẫn nhịn mà bước vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.