Chương trước
Chương sau
“Hà, anh không say à, vậy mà vẫn để em vật lộn từ này đến gio””Đúng là lúc năy anh bị say, nhưng bây giờ khá hơn rối, thuốc giải rượu của anh dang có tác dụng rói này”

Thuốc giải rượu của anh chính là Hứa Minh Tâm.

Hứa Minh Tâm thở phì phi, trừng mắt với anh: “Anh không cho em uống rượu và cuối cùng lại say đến mức này, quá đáng thật đấy! Đúng là cho quan phóng hòa nhưng lại không cho dân thường đốt đèn mà!”

Cô vừa nói dứt câu thì bắt ngờ Cố Gia Huy nhào lên hôn cô.

Hứa Minh Tâm không thể phản kháng lại nổi, cộng thêm mùi rượu nồng nặc trên người anh, cô ngửi một lúc rồi cũng cảm thấy cả người nóng lên, đầu óc choáng váng.

Cổ nghĩ… hình như mình cũng say rồi, nếu không thì sao đầu óc lại choáng váng, mất hết cả lý trí. Chẳng hiểu sao cô lại… đảm chim trong nụ hôn này, không thể kiểm soát nổi bản thân nữa.

Lúc này, người nào đó đang chuẩn bị canh giải rượu ở bếp thì rùng hết cả mình.

“Cô chủ, cô sao vậy ạ?” Người giúp việc quan tâm

“Tôi đang run, da gà trên người tôi nổi hết lên rói, hỏi.chết mẹ, tôi quên tắt tai nghe rói.”

Khà năng thu tiếng của mạch thu tiếng này rất tốt, Có Yên còn nghe ro rang mạch được cả tiếng nói chuyện giữa hai người, ngay chết mất!

Cô Yên vội vàng tháo tai nghe ra, mäi đến lúc

này cỗ mới cảm thầy dễ chịu hơn một chút. Co so so mặt, má cô nóng rực lên, chắc hẳn bây giờ mặt cô đang đỏ lựng lên rồi.

Cô và Nguyễn Doanh quen biết nhau từ thời đại học đến giờ cũng phải tám chín năm rồi, từ hối quen nhau, mến nhau đến giờ là yêu nhau nhưng cà hai chưa bao giờ triển miên với nhau đến mức này.

Trước giờ Cổ Yên và Lệ Nghiêm ở cạnh nhau lúc nào cũng rất nghiêm chỉnh, chưa bao giờ đưa tay đi chơi xa cả.

Tính ra tốc độ của anh hai nhanh thật đấy, tính đến bảy giờ mới có mấy tháng thôi mà đã nắm tay rồi, hôn rối, ôm rồi, kể ra nếu không phải là Hứa Minh Tâm vẫn còn nhỏ thì có khi còn làm cả chuyện kia rối ấy chứ…

Hấy, tốc độ của Cổ Yên đúng là quá chậm rói, phải tăng tiến độ lên mới được.

Sau đó Hữa Minh Tâm đã nhận được điện thoại Của Có Yên, cô ấy nói là sẽ không dưa canh giảirượu lên nữa, sợ quấy rầy chuyện tốt của hai người.

Lúc này Hứa Minh Tâm mới nhở dến chuyên tai nghe, đò bừng mặt lên.

“Ay… Xin lỗi, tôi.. tôi quên mất.”

Hứa Minh Tâm ngại ngùng nói.

“Ây da, còn trẻ tốt thật đẩy, tinh thần phấn chấn hừng hực, mạnh mẽ thật đấy!”

“Rõ ràng là… do anh ba nhà cậu dở trò mà!” Hứa Minh Tâm vô tội nói.

“Anh ba nhà tôi cũng lớn tuổi rồi, cũng không biết xấu hổ là gì, sao tôi quan tâm anh ấy chứ? Giờ tôi biết cách đối phó với Lệ Nghiêm rồi, cảm ơn hai người đã làm mẫu cho tôi.”

“Nói vậy là sao?”

Hứa Minh Tâm vẫn còn chưa hiểu phần đấu đuôi câu chuyện thì Cô Yên đã cúp điện thoại.Lúc này thì Cố Gia Huy ngủ không ngon giấc chút nào.

Trong md, cành tượng bốn năm trước lại hiện ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.