Chương trước
Chương sau
Mới vừa rồi bọn họ đều đã thừa nhận với Thẩm Thanh rồi mà hiện tại lại muốn thay đổi lời nói thì không phải đã chính thức đắc tội với nhà họ Ngôn sao?

Nếu đã có lỗi với nhà họ Trinh ngay từ đầu thì cứ tiếp tục có lỗi đi.

“Thưa ông, bọn cháu không nhìn thấy gì cả.”

“Chú, bọn cháu cũng chưa thấy. Thực sự bọn cháu không biết hai cô gái này đã xảy ra chuyên gì.”

“Các người… các người …”

Trịnh Hoa tức giận đến mức run lên, cô ta chỉ hận ông nội đến muộn một bước nếu không nhất định sẽcó trái ngon cho Hứa Trinh Anh.

Ông cụ Trinh cũng nhưởng lên đội mày xám.

“Có phải bởi vì tôi già rối nên các người đều coi tôi như vật trang trí, không cần quan tâm đến đúng không? Mặt mũi của ông già này không đáng cho các người để ý đúng không?”

Khi ông cụ nói ra những lời này thi xung quang cũng lặng ngắt như tờ.

Khách mới vừa mới tiến vào cũng không dám đi lại đây hỏng chuyện.

Hai gia tộc có thế lực ngang nhau đối đầu, mệt bên thì cây già lên mặt, một bên thì là hai vợ chồng không nói lý, cả hai bên đều là xương cứng khó nhằn.

Lúc này Thẩm Thanh mở miệng nói: “Ông cụ Trình là người có vai về cao, Thẩm Thanh xin có lời chào. Mọi người đều nói chuyện của hai đứa trẻ là chuyện của con gái với nhau thì chúng ta đều làm cha mẹ cũng chỉ có thể hỏi đều hiểu, Nếu Thảm Thanh có làm chuyện gì không đúng thì xin chủ tha lỗi cho cháu.”

“Thẩm Thanh, cô đúng là rất giòi ăn nói. Tôi chỉ sợ cô là người trước mặt một một kiểu, sau lưng một đàng.

“Chú Trình, chú có thể nói tôi, nhưng không được nói vợ tôi. Cô ấy tuy là hậu bối của chủ, nhưng lại là vợ tôi. Vợ tôi chi tôi mới có thể dạy bảo, người ngoài dạy bảo tôi sẽ không vui. Tựa như vợ của chủ Trình, cũng sẽ không để tôi day dỗ mà có đúng không?”

“Cậu, cái thằng nhóc này, ví von kiểu gì vậy?”

“Chú Trình, có thể dạy bảo thằng nhóc là tôi, nhưng không thể dạy bảo vệ của tôi, chính là đạo lý đơn giản như vậy, Ngôn Dương tôi bao che, cũng chi bao che vợ của mình.”

Ông cụ Trình âm thẩm nhíu mày, tên Ngôn Dương này nhìn có vẻ như rất thầu tình đạt lý, quản lý kinh doanh rất tốt. Nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến vợ của ông ta, ông ta sẽ mất đi tất cả lý trí.

Nếu không, dựa theo cái đầu kinh doanh kỷ tài của ông ta, nhà họ Ngôn này đã sớm phát đạt rạng rỡ, trở thành nhà họ Cố thứ hai rồi.Nhưng hết lần này tới lần khác, bởi vì vợ Ngôn Dương đắc tội với không t người, dù vậy, nhà họ Ngôn cũng đủ để sánh ngang với nhà họ Trình roi.

Thật đúng là tuổi trẻ tài cao.Nhưng ông tới là vì đòi lại công đạo cho cháu gái, không cần thiết phải dây dưa không rõ với ông ta.

“Được, chỉ cần con bé Thẩm Thanh theo lẽ công bằng xử lý, lão già tôi cũng sẽ không quá phận. Cháu gái, con muốn xử lý như thế nào?”

“Con muốn cô ta nói xin lỗi con, trước mặt nhiều người như này!”

Trịnh Hoa tức giận chỉ vào Hứa Minh Tâm, không khách khí nói.

Cô ta nhất định phải ở trước mặt mọi người, khiến thể diện Hứa Minh Tâm mất hết, khiến tất cả mọi người nhận thức được Hứa Minh Tâm là người thấp kém đến thể nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.