Chương trước
Chương sau
Cô ấy cũng muốn thoải mái buông tay, nhưng căn bản là hành động không thể nào nhẹ nhàng như lời nói vậy được.Rất khó rất khó.

Khi Cổ Yên đi tới phòng bếp thì Lệ Nghiêm hỏi cô ấy: “Em và Thư Hàn ở trong phòng lâu như vậy nói những gì thế?”

“Không có gì, một số chuyện bí mật của con giá bọn em thôi.”

“Tính tình của hai người đều không tốt, anh còn lo lắng khí hai người gặp mặt sẽ đánh nhau nữa đó.”

“Vi thế nên anh mới gọi em ra ngoài này sao?” Cố Yên tức giận trừng mắt quát anh ấy: “Emlớn hơn cô ấy nhiều tuổi như vậy, em sẽ không ý manh hiếp yếu! Con gà này xử lý thế nào đây?”

“Rút xương hầm canh.”

“Biết rối.

Cổ Ngọc Ký båt đấu rút xương gà, thậm chỉ cô ấy còn xếp xưởng gà lại với nhau, hợp thành một bộ xương gà hoàn chinh.

“Cơ thể con gà này không được tốt lắm, xương cốt quả giòn.”

“Ủ, sau này anh sẽ không mua gà ở nhà này nữa, ăn vào không tốt cho cơ thể.”

“Em biết có chỗ bán rau quà hữu cơ, tất cả thực phẩm chỗ đó đều rất sạch sẽ vệ sinh, khi đó khi em phát hiện ra tiệm đó thì liền đoán chắc rằng chắc chắn anh sẽ thích, lần sau em dẫn anh đi xem thử?”

“Được, lần sau coi như là quà bồi tội của anh đi, trì hoãn lâu như vậy mới có thể trở về”

“Làm việc cho anh không phải là chuyện nên làm sao? Dù sao thì em cũng đã bị anh giam ăn đứt lâu rái

Có Yên vô tội nhún vai nói rồi tiếp tục đẩm bóp thịt gà, sau đó liền đặt con gà lên nổi hầm canh, Bạch Thư Hân đứng ngoài cửa nhìn thầy mộtmàn này thi đột nhiên lại cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi vừa lửa.

Khi làm việc Cố Yên có thể đưa dao phẫu thuật cho anh ấy.

Khi tan làm về nhà rối hì Cổ Yên cũng có thể vào bếp giúp đỡ anh ấy.

Thật ra từ trước đến giờ đều là cô ấy trói buộc Lệ Nghiêm.

Nên buông tay sao?

Người đàn ông mà cô ấy yêu nhiều năm như thế, bây giờ lại phải chắp hai tay dâng lên cho người khác, loại cảm giác này phải gọi lại đau thầu tim gan.

Nhưng, nếu không buông tay thi cô ấy có thể làm gì được chứ? Khỏe môi Bạch Thư Hân nhếch lên một nụ cười đầy chua sót.

Hôm nay có sự giúp đỡ của Cố Yên vì thế cơm canh được làm xong rất nhanh. Cổ Yên chuẩn bị bưng bát canh đặt lên bàn liền bị Lệ Nghiêm ngăn cản.

“Cái đó nóng, em mang bát đũa sắp ra đó là được

“Thế cái này giao cho anh nhé.” rối.”

Bạch Thư Hân xuất hiện ở trước cửa, nói: “Có việc gì cần em giúp đỡ không?”

“Không cần đầu, em cứ ngồi xuống đi, có anh và Yên làm là được rồi.” Lệ Nghiêm cười nói, ánh mắt tràn đấy nuông chiếu nhìn cô ấy.

Trong ảnh mắt của Bạch Thư Hân thoáng chút àm đạm, cô ấy biết trong mắt Nguyễn Doanh bản thân cô vĩnh viễn chỉ là đứa trẻ không chiu lớn, vĩnh viễn chỉ là em gái mà không phải là người có khả năng kể vai sát cánh, đứng bên cạnh anh ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.