Chương trước
Chương sau
Hứa Minh Tâm thấp bé, cô cũng muốn lấy một cái thẻ cầu nguyện nhưng với không tới.

Cô muốn tìm người giúp đỡ nhưng bọn họ lại vội vàng lên đỉnh núi nghỉ ngơi, lấy được đồ là quay người đi khỏi đây luôn rồi.

Hứa Minh Tâm nhảy nhảy, cuối cùng cũng có thể với tới thẻ cầu nguyện ở trên cao.

Nhưng lại không ngờ rằng giẫm trúng rêu xanh trên tảng đá, trực tiếp trượt chân ngã xuống đất.

Đau quá…

Hứa Minh Tâm hít sâu một hơi, cô đau tới nỗi khóc lên.

Bàn tay đã rách, chảy máu ra ngoài.

Hứa Minh Tâm ngẩng đầu muốn nhờ người giúp đỡ, nhưng không ngờ rằng mọi người đã đi hết rồi.

Cũng đúng, ai ai cũng mang theo rất ít đồ, làm gì có ai mang nhiều đồ như cô chứ.

Cô run rẩy, muốn đuổi theo đội ngũ nhưng chân quá đau, không thể bước nổi.

Đừng nói gì là lên núi, bây giờ Hứa Minh Tâm muốn xuống núi cũng có chút khó khăn.

Cô chỉ có thể quay lại động nhân duyên, ngồi trên tảng đá đợi Bạch Thư Hân giải quyết xong quay lại tìm mình.

Trong động gió thổi, rất lạnh…

Hứa Minh Tâm run lên rồi ôm chặt lấy chính mình, cô nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác. Chỗ này có thần linh phù hộ, chắc sẽ không có yêu ma quỷ quái gì đâu nhỉ.

Hứa Minh Tâm biết càng nghĩ sẽ càng sợ nhưng cô không thể khống chế chính mình được.

Cô chỉ có thể núp trong một góc đợi Bạch Thư Hân quay lại.

Những người khác rất nhanh đã leo tới đỉnh núi.

Cố Gia Huy nhìn thoáng qua lại không thấy Hứa Minh Tâm đâu cả, anh không khỏi nhíu mày.

Hứa Minh Tâm không ở đây, cô ấy đi đâu rồi?

Anh thấy Bạch Thư Hân thì gọi cô ấy tới.

“Minh Tâm đâu rồi?”

“Cô ấy không tới sao?”

Bạch Thư Hân cũng đã nhận ra vấn đề này, Hứa Minh Tâm vẫn chưa đi lên.

Cô ấy vội vàng đi hỏi những người vừa đi động nhân duyên. Bọn họ cũng không chú ý tới Hứa Minh Tâm. Dù sao cũng là người nhà đi theo, cũng không quen, ai quan tâm nhiều như thế chứ.

“Điện thoại của cô đâu, xem xem cô ấy có tìm cô không.”

“Điện thoại của tôi… vừa mới rớt trong nhà vệ sinh rồi…”

Bạch Thư Hân nói với vẻ đau đầu.

Cố Gia Huy nghe thấy thế thì nhíu mày. Cô nhóc đần độn như Hứa Minh Tâm sao có thể ở một mình trên núi chứ.

Anh đi nghe ngóng đường tới động nhân duyên rồi định đi xuống núi một mình.

Hứa Minh Tâm vẫn còn ở trong động, lúc sau còn có mưa.

Cô đã xem dự báo thời tiết, hôm nay nắng đẹp, không ngờ rằng thời tiết trong núi khó lường như thế, nói mưa là mưa.

Có lẽ chỉ là mưa bóng mây thôi. Nhưng dù gì cũng là mưa mùa thu, trong đó còn cuốn theo một trận gió lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.