“Em cũng rất xinh đẹp, trẻ tuổi, hơn nữa học thức giáo dưỡng cũng đều rất tốt. Anh cảm thấy chúng ta rất xứng đôi.”
“A?” Sao cô nghe câu này thấy hơi lạ. “Chẳng lẽ em cảm thấy mình không xinh?”
“Xinh chứ!”
“Hay em cảm thấy mình không có học thức?”
“Em có mà, em biết lễ phép, kính già yêu trẻ, lấy việc giúp người khác làm niềm vui của mình. Mỗi năm em đều đạt được thưởng sinh viên ba tốt đó.”
“Ừ, căn cứ theo những gì em nói thì anh thấy mình vẫn nên tiếp tục cố gắng, nếu không thì sẽ không xứng với cô vợ chưa cứu tài giỏi xinh đẹp hiền lành như thế này.” Cố Gia Huy vừa cười vừa nói, còn đưa tay sờ đầu Hứa Minh Tâm: “Ngồi đây chờ đi, anh đi lấy đồ ăn sáng cho em.”
Cố Gia Huy quay người rời đi, Hứa Minh Tâm vẫn còn chưa tỉnh táo lại được.
Vốn là cô không xứng với anh, sao mà anh mới nói hai ba câu lại thành anh chưa xứng với cô rồi?
Là sai ở đâu?
Không được, phải nói chuyện cho rõ.
Rất nhanh sau đó Cố Gia Huy đã quay lại, anh bưng theo một chén cháo nóng hổi đầy dinh dưỡng.
Đầu tiên Cố Gia Huy ôm cô đi tới phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
“Đợi chút! Em cảm thấy những gì chúng ta vừa nói có vấn đề.”
“Có vấn đề gì?” Cố Gia Huy vòng hai tay trước ngực rồi ung dung nhìn Hứa Minh Tâm.
Cố Gia Huy hiểu rõ trí thông minh của vợ mình cao tới đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon/2966937/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.