Chương trước
Chương sau
HứaAn Kỳ hung ác nói, như thể cô ta đã nhìn thấy Hứa Minh Tâm đang quỳ dưới chân mình như một con chó, sẵn sàng phục tùng cô ta.

Vừa nghĩ tới đây, cô ta liền nở nụ cười hạnh phúc, trong lòng hận không thể kết hôn sớm một chút để có thể nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Hứa Minh Tâm.

Đúng lúc này, phía sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh đến ghê người, không có chút tình cảm nào.

“Thế à? Các người muốn ức hiếp vợ tôi như vậy sao?” Những lời này vừa nói ra, ba người ngồi trong phòng khách lập tức rơi vào sự im lặng chết chóc.

Hứa Văn Mạnh là người đầu tiên có phản ứng, khoảnh khắc nhìn thấy Cố Gia Huy, trái tim ông ta chợt run lên.

Ông ta vội vàng đứng dậy, gọi người giúp việc đến, quát: “Khách đến cũng không nhìn thấy hay sao, còn không mau đi pha trà đi! Anh đây hẳn là cậu Ba của nhà họ Cố, sao đột nhiên anh lại tới đây, mời ngồi, mời ngồi!”

Sau đó, ông ta nháy mắt với HứaAn Kỳ, ra hiệu cho cô ta rời đi.

Cố Gia Huy đưa Hứa Minh Tâm đến nhà thế này, chắc hẳn là nhằm vào chuyện ngày hôm qua.

HứaAn Kỳ không phải kẻ ngốc, cô ta vội vàng quay người rời đi, nhưng lại bị Cố Gia Huy ngăn lại.

“Khoan đã.”

Hai tiếng ngắn gọn nhưng đầy áp lực, mang theo sự uy hiếp không hề nhỏ.

Chân của HứaAn Kỳ bỗng trở nên nặng như đeo chì, cô ta không thể nhúc nhích được nửa bước, chỉ đành cứng đờ đứng im tại chỗ.

Cô ta nhìn sang phía Trần Hiểu Vân như cầu cứu, Trần Hiểu Vân kéo cô ta đến bên cạnh, cười nói: “Cậu Ba đến rồi, mời ngồi xuống nói chuyện. Cậu Ba tới đây là vì chuyện kết hôn có đúng không?”

Cố Gia Huy bỏ qua lời chào hỏi, trực tiếp kéo Hứa Minh Tâm ngồi xuống.

Hai chân anh vắt chéo lại, mặc dù so với ba người bọn họ thấp hơn nửa người, nhưng khí thế lại đè bẹp hết bọn họ.

Anh lạnh lùng quét mắt nhìn qua mọi người một lượt, và cuối cùng nhìn thẳng vào HứaAn Kỳ.

“Vợ tôi bị người ta đánh, tôi đến để gặp người đã hành hung.”

Hứa Văn Mạnh nghe vậy, tim càng đập mạnh hơn.

“Cậu Ba cứ nói đùa, hai chị em nó chẳng qua là chơi đùa ầm ĩ một chút, chuyện này… Sao có thể coi là hành hung chứ?”

“Thì ra là chơi đùa ầm ĩ, tôi thật sự không nên nói nghiêm trọng như vậy có đúng không?”

“Đúng đúng, đó chỉ là một trò đùa thôi!An Kỳ, còn không mau đến đây xin lỗi em gái con đi.”

HứaAn Kỳ không cam lòng, nhưng hiện tại cô ta vẫn chưa phải là thành viên của nhà họ Cố. Cho dù biết Cố Gia Huy chỉ là con cọp giấy, không có nhiều tiếng nói trong nhà họ Cố nhưng cô ta cũng không dám đắc tội với Cố Gia Huy.

Hơn nữa, khi nhìn thấy những vết sẹo dữ tợn của Cố Gia Huy, cô ta cảm thấy vô cùng đáng sợ, giống hệt như ma quỷ vậy.

Nếu cô ta bị biến thành như vậy thì thà chết đi còn hơn!

Cô ta chậm rãi đi về phía trước, lúng túng nói: “Tôi xin lỗi, là tôi không biết chừng mực.”

Hứa Minh Tâm nghe cô ta xin lỗi, biết rằng cô ta không cam tâm tình nguyện nói vậy, nhưng việc này cũng coi như là đã được giải quyết rồi.

Cô kéo bàn tay to lớn của Cố Gia Huy, nói nhỏ: “Chúng ta có thể đi về chưa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.