Hứa Minh Tâm nghe vậy, khóe miệng khẽ cong lên, cô nở nụ cười ranh mãnh Bà ta đúng là không bồi thường nổi.
Cô đánh mắt về phía Cố Gia Huy, tay nhỏ vươn ra trước mặt anh: “Mau gọi thư ký của anh đem nhãn hiệu tới đây, cục tức này chúng ta không thể cứ nuốt như vậy!”
Cố Gia Huy nhìn gương mặt giảo hoạt của cô, gương mặt đỏ bừng vì kích động.
Giờ phút này cô giống như là đang đánh một trận ác liệt, có thể giúp Cố Gia Huy lấy lại một thành trì đã mất, cô vui vẻ miễn bàn.
Ai cũng không thể bắt nạt cậu ba nhà cô!
Cố Gia Huy cũng vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ nhẳn đang vươn ra của Hứa Minh Tâm.
Cô ngây ra một lúc, muốn rút về, nhưng anh quá khỏe, cô không thể rút tay về được.
Hứa Minh Tâm xoa xoa gò má một chút, mặt lại càng đỏ hơn.
“Ngài… Ngài làm gì vậy? Em muốn nhãn hiệu quần áo ngài đang mặc, ngài đưa tay cho em làm gì?”
lăm chữ “người đàn ông của t‹ lày, tôi rất thích, từ sau em cứ gọi như vậy đi”
Cố Gia Huy cười nhạt, đôi mắt đen tuyền thâm thúy nhìn cô chăm chú không hề chớp mắt.
Từ khoảnh khắc cô nhóc này quay trở lại, anh đã quyết định nếu như không phải cô thì anh sẽ không cưới. Vừa rồi, cô không màng chuyện gì xông tới che chở cho anh, anh liền quyết quyết định của mình không hề sai Tay nhỏ này, một khi đã nắm rồi, sẽ không bao giờ buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon/2966614/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.