Chương trước
Chương sau
“Rất khó nói”

“Lời này có ý gì?”

Hứa Minh Tâm nhìn cô ta cúi gằm mặt xuống và giọng nói của cô ta cũng trở nên nghiêm túc một chút thì nhận ra rằng vấn đề có hơi khó khăn.

Chẳng lẽ… bọn họ thật sự không thích hợp để ở bên nhau sao? Tai nạn này là lời cảnh báo của ông trời?

“Ai cũng có sao chiếu mệnh cho mình. Mỗi người ứng với một ngôi sao trên trời, nhưng mà Thiện Ngôn thì có hai ngôi sao, thật sự thì thầy bói phong thủy cũng không thể bói được, nếu tính nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ của người nói. Tôi chỉ có thể nhìn thấy một chút mà thôi! Đường đi của họ rất gập ghềnh, rất khó giải quyết”

“Đơn giản mà nói thì số phận của họ đan xen vào nhau, người khác.

không thể tính toán được. Còn chuyện làm sao để hóa giải thì cũng còn tùy vào bản thận họ thôi, tôi cũng không thể làm gì được. Nhưng mà tôi đã giúp cô tính rồi, Bạch Thư Hân là người có mệnh cách trăm tuổi vì vậy cô ấy sẽ không chết”

Từ đầu đến cuối thì Hứa Minh Tâm chỉ hiểu được câu cuối cùng, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Bạch Thư Hân không chết là tốt rồi.

Con người ta còn sống thì sẽ còn có hi vọng, dù đường tình có gập ghềnh nhưng họ còn trẻ, đời còn dài, tin rằng một ngày nào đó thì cô ấy có thể đưa tay xua đi mây đen để nhìn thấy trăng thanh.

Hứa Minh Tâm đưa Kỷ Nguyệt Trâm trở lại bệnh viện, không ngờ vừa đến cửa phòng phẫu thuật thì Thiện Ngôn đã chạy đến, siết chặt vai Kỷ Nguyệt Trâm, sức rất mạnh khiến khuôn mặt cô ta biến dạng vì đau.

“Anh đang làm gì đấy?”

“Tôi có thể làm cái gì để giải cứu cô ấy, nói cho tôi biết đi? Không phải cô rất giỏi bói toán sao, cô nói cho tôi biết phải làm sao bây giờ, tôi phải làm cái gì để phá bỏ cái số phận chết tiệt này?”

“Làm sao vậy? Thiện Ngôn, sao anh lại kích động vậy?”

“Bác sĩ nói rằng cơ hội tỉnh lại của Bạch Thư Hân rất nhỏ, máu bầm tắc nghẽn trong đầu vẫn chưa tan đi, đè nén thần kinh. Rất có thể…



cô ấy sẽ trở thành người thực vật và không bao giờ tỉnh lại nữa”

Cố Gia Huy xuất hiện bên cạnh cô và dùng đôi bàn tay to lớn của mình ôm lấy cô.

Hứa Minh Tâm nghe được lời này thì trái tim của cô run lên kịch liệt, thân thể cũng phát run.

Anh biết điều này nên đã ôm chầm lấy cô từ trước.

Cô sững sờ nhìn Kỷ Nguyệt Trâm, mà Kỷ Nguyệt Trâm cũng nhìn cô, họ thấy được sự khiếp sợ trong mắt nhau.

Bạch Thư Hân có mệnh cách sống lâu trăm tuổi nên sẽ không ch Nhưng mà họ không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ kết thúc theo cách này.

Sống không bằng chết, rõ ràng là cô ấy còn sống nhưng lại trở thành một người thực vật. Cô ấy làm phiền, không náo, sống sót như vậy thì có ích lợi gì?

Mà Thiện Ngôn gần như phát điên, liên tục lay người Kỷ Nguyệt Trâm.

Cô ta không còn cảm giác nào khác ngoài cảm thấy đau lòng.

“Xin lỗi, tôi chỉ là một thầy phong thủy mà thôi, tôi cũng không phải Hoa Đà tái thế, Bạch Thư Hân… tôi không giúp được gì cả, hơn nữa…

tôi cũng không thể đoán ra được tương lai của hai người…”

Trước khi cô ấy có thể nói hết lời, Thiện Ngôn đã cắt ngang một cách gay gắt.

“Đồ vô dụng! Không ai trong các người có thể giúp cô ấy!”

Đôi mắt anh ta nhuộm một màu đỏ tươi, khát máu, hiện giờ anh ta giống như một con thú bạo lực và dễ tức giận!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.