Chương 547
Chờ đến khi cậu ta tỉnh giấc thì cơ thể Mai Uyển Phương đã lạnh như băng cực kì đáng sợ, thiết bị đo chỉ số sống còn cũng chẳng có một thông số nào cho thấy bà còn sống.
“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi!” Tiền Cao Ban khóc hét khàn cả giọng.
Anh! Anh mau cứu mẹ đi! Mẹ ơi, sao mẹ vẫn không chịu tỉnh lại thế này? Anh, anh là bác sĩ giỏi nhất mà, anh cứu mẹ đi!” Tiền Cao Ban nắm lấy áo Lệ Nghiêm liều mạng cầu xin.
Lệ Nghiêm đứng chết trân tại chỗ, sống lưng cứng đờ.
Trái cây và hoa tươi đã rơi xuống đất.
Bước chân anh lảo đảo đi tới, dù anh ta biết bà đã chết nhưng vẫn đặt tay lên cổ bà để dò mạch đập.
Làn da lạnh như băng, không hề có mạch.
Bà ấy đã chết đi từ lâu rồi.
Anh ta bác sĩ nên không thể không biết được những phản ứng trước khi một người nhắm mắt xuôi tay.
Mai Uyển Phương đang chờ được gặp mặt anh ta nên dù đau ốm bệnh tật có tra tấn đến mức nào đi nữa thì bà vẫn cố giữ lại một hơi thở, không cam lòng chết đi.
Thế nhưng bây giờ tâm nguyện của bà xem như đã được hoàn thành nên tối qua bà mới rời khỏi thế giới này, hơn nữa khóe môi còn mỉm cười, xem ra bà đã đi vô cùng vui vẻ.
Anh ta còn chưa kịp ở bên bà ấy được bao không, không ngờ bà ấy đã vội vàng qua đời.
Lệ Nghiêm cắn răng thật chặt mới giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon-full/3751011/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.