Chương 527
Mọi người ăn sáng xong thì chuẩn bị về nước.
Thế nhưng trên đường ra sân bay Thẩm Thanh cứ có cảm giác có người nào đó đứng sau lưng nhìn mình.
Lại là ánh mắt kì quái đó, như kim chích vào lưng khiến bà ấy cực kì khó chịu. Bà ấy ngoái đầu nhìn lại theo bản năng và trông thấy một người đội mũ đen quần áo đen đứng lẫn trong đám người và vội vàng xoay người bỏ đo.
Dáng người này..
Tim bà lại run lên, mặt cắt không còn một hột máu.
Bà ấy muốn đuổi theo nhưng xoay đầu nhấc chân đi được vài bước thì đã đứng sững lại.
Cung Tuyền đi tới khó hiểu hỏi: Chuyện gì thế?”
“Không… Không có gì, có lẽ là do tôi bị hoa mắt.” Thẩm Thanh xoa huyệt Thái Dương, có lẽ mấy ngày nay bận rộn chuyện tham gia đêm từ thiện nên thần kinh bà đã căng thẳng quá mức nên mới xuất hiện ảo giác thế này.
Người đó đã chết từ lâu rồi, tự làm tự chịu, làm sao có chuyện người đó còn sống đượ!
cBa người lên máy bay quay về nhà, vừa ra khỏi sân bay thì đã trông thấy Ngôn Dương đến rước.
Ông ấy đứng xen lẫn trong nhóm người hâm mộ, giơ tấm bảng đèn sáng chói lóa, nhìn thấy Thẩm Thanh bước ra lập tức gọi to.
“Thẩm Thanh, Thẩm Thanh, em là đẹp nhất! Là người đáng yêu nhất hệ mặt trời!”
“Thẩm Thanh, Thẩm Thanh, em là đẹp nhất! Là người đáng yêu nhất hệ mặt trời!”
Thẩm Thanh trông thấy cảnh đó thì lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon-full/3750991/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.