Ánh mắt Cố Thịnh ngưng trọng, trầm tĩnh đến đáng sợ, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh quần áo không chỉnh tề khi nãy của Kiều Hạ Linh.
Thân thể suy yếu đứng thẳng, hai tay nắm chặt thành quyền, nhìn vào đám người vây quanh Mục Hải, đáy mắt phát lạnh.
Mục Hải âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, có điều bên ngoài vẫn mạnh miệng hô hào:
“Các ngươi sợ cái gì? Hắn ta đã bị thương thành như vậy rồi còn có thể phản kháng được sao?”
Cố Thịnh không thèm để ý đến những lời mà ông ta nói, tiến lên hai bước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào lão ta, cười lạnh một tiếng, đột ngột vung tay.
Chát!
Tốc độ tay của hắn quá nhanh, chỉ trong chớp mắt, một bạt tai đã dừng lại trên gương mặt già nua và có phần nhăn nheo của lão ta.
Khoảnh khắc này, Mục Hải chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, đau rát cùng sợ hãi bủa vây, cả người lùi lại vài bước, không thể tin nhìn vào Cố Thịnh.
Làm sao...
Làm sao có thể?
Mục Hải sắc mặt tái mét sờ lên phần cổ vẫn còn cảm nhận được sự lạnh lẽo khi tiếp xúc với kim loại khi nãy, nhổ ra ngụm máu trong miệng, hoảng sợ chỉ tay về phía của Cố Thịnh, quát lớn:
“Bắn... Bắn chết nó cho tao...”
Ông ta hoàn toàn đã bị sự sợ hãi xâm chiếm, vừa nãy thôi, nếu Cố Thịnh hạ tay sâu hơn một chút, thứ nằm xuống đất đã là thân thể bị cắt đứt động mạnh cổ của ông.
Cố Thịnh nhếch mép, trừng lớn hai mắt, gương mặt có phần vặn vẹo, vô cùng khủng bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cua-co-tong/362419/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.