Kiều Hạ Linh không có mục đích mà đi loanh quanh một hồi.
Không biết bản thân đã đi bao lâu, lúc ngẩng đầu lên mặt trời đã dần khuất dạng, chỉ còn lại một vài tia nắng lang thang vẫn chưa chịu về nhà mà nhảy nhót trên lòng hồ xanh thẳm.
Bọn chúng có lẽ cũng giống như cô vậy, ham chơi không biết đường về nhà, để đến lúc nhìn lại, mọi thứ đã quá muộn.
Bên đường là hai hàng hoa sữa chạy dài, tỏa ra hương thơm thoang thoảng dịu nhẹ. Kiều Hạ Linh ngẩn người nhìn chúng, hít hà hương thơm mà cô đã từng ghét.
Thì ra con người cũng có lúc yêu thích thứ mà mình từng ghét bỏ, thật bi ai làm sao.
Cô đưa mắt nhìn đôi trai gái đang cười đùa vui vẻ đằng trước, chỉ thấy nam nhân ôm lấy eo của người yêu, cử chỉ đặc biệt thân thiết, anh ta cúi đầu, cùng cô gái ấy xem thứ gì trong điện thoại, chốc chốc lại vang lên tiếng cười đùa vui vẻ.
Trước kia, Kiều Hạ Linh cảm thấy mấy thứ thế này thật không cần thiết nhưng hiện tại trong lòng lại cảm thấy có chút hâm mộ.
Dải mây đỏ cuối cùng của ngày vắt qua bờ hồ, mang theo vẻ huyền bí vô tận, Kiều Hạ Linh thẫn thờ nhìn xuống, hình ảnh phản chiếu trên đó dần thay đổi, hai người kia nãy đã bị thay bởi hai thân ảnh hoàn toàn khác. Một trong số đó là cô, về phần người còn lại...
Gió lạnh buổi tối hiu hiu thổi, gương mặt của người đó theo làn gió mà tan biến, chỉ để lại một bóng mờ vô tận.
Kiều Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cua-co-tong/362411/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.