Màn đêm dần buông xuống, cả Giang thành được bao phủ bởi lớp đèn đường màu vàng quen thuộc, mặt hồ phản chiếu lại ánh trăng sáng trong, vừa nên thơ lại mỹ lệ.
Đâu đó ở một góc tối của thành phố xinh đẹp này, nơi được mệnh danh là “Thiên đường” đang âm thầm tồn tại, thu hút tất cả những kẻ ham hưởng lạc đến trải nghiệm.
Bước vào quán, thứ ấn tượng đầu tiên chính là hệ thống đèn mờ mờ ảo ảo, giống như một tầng sương mù dày đặc bao trùm lấy mê cung cổ xưa, dụ hoặc người khác tiến đến lại không biết lạc lại trong đó khi nào.
Một phụ nữ xinh đẹp đi ngang qua, cong môi cười, ngồi xuống cạnh chỗ của Kiều Hạ Linh, thân thể hơi nằm ngả trên bàn, phô bày hết mọi đường cong cơ thể, nháy mắt với Kiều Hạ Linh một cái đầy ẩn ý.
“Cô em hôm nay đến đây chơi một mình sao?”
Kiều Hạ Linh nhíu mày, không vui đáp:
“Xin lỗi, chúng ta hình như không thân.”
Khúc Lâm nháy mắt với bồi bàn, tên kia hiểu ý đi qua một quầy khác, để cả quầy trống này lại cho hai người nói chuyện.
“Cô có ý gì đây?”
“Chị cảm thấy em gái đây đang có chuyện buồn, muốn tiến đến bắt chuyện một chút không được sao? Gà rừng.” Hai chữ cuối cô ta đặc biệt hạ giọng, gần như là thổi gió bên tai của Kiều Hạ Linh mà nói ra.
Kiều Hạ Linh lộ ra vẻ ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, cô giơ lên hai ngón tay làm dấu hiệu, cô gái kia thấy thế liền tỏ ra vẻ suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cua-co-tong/362405/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.