Cánh tay mạnh mẽ kéo eo cô lại gần bờ ngực rắn chắc, Kiều Hạ Linh thử cử động nhưng cánh tay của Cố Thịnh như được bôi lên một lớp keo, gắt gao ôm lấy cô chặt chẽ, không cách nào thoát ra.
Cô bị ép đến khó thở, ngẩng đầu để lộ ra gương mặt vì động tình mà đỏ ửng, ánh mắt mơ hồ ngập nước lại lóe lên vài tia giận dỗi như đang lên án hành động của hắn.
Không hề báo trước, Cố Thịnh cúi xuống khóa trụ đôi môi của người trong lòng lần nữa. Dưới lớp quần tây, vật nhỏ không nghe lời mà kêu gào, muốn cho mọi người biết đến sự tồn tại của nó. Qua vài tầng vải vóc, cô vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được sự khủng bố của thứ kia, bên dưới không hiểu sao lại cảm thấy đau nhức dữ dội.
Xúc cảm của thứ này, cô đã thử qua một lần, giờ cô thực sự không muốn thử lại lần hai đâu.
Niềm xúc động da thịt do dược vật cứ vậy bị vơi đi phần nào, Kiều Hạ Linh đẩy mạnh người đang gặm nhấm trên môi mình ra, bày ra vẻ mặt chuẩn bị thương lượng.
Cố Thịnh ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy liếc nhìn cô, đối mặt với đôi mắt màu đen kia của hắn, cả linh hồn cứ như bị hút vào trong cơn lốc vô tận, đầu óc bỗng nhiên trở nên trì độn khó hiểu, không thể suy nghĩ thêm được điều gì.
Kiều Hạ Linh bị hôn đến choáng váng, chỉ có thể phát ra vài âm thanh như mèo kêu.
“Ưm... Dừng lại...”
Cố Thịnh nở nụ cười ma quái, môi hắn tiến đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cua-co-tong/362389/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.