“Em yên tâm, anh nhất định sẽ cẩn thận.” Gương mặt già nua đầy nếp nhăn của Cố Văn Khải giãn ra, hạnh phúc thể hiện rõ trên gương mặt nói.
Khúc Lâm qua gương chiếu hậu thu hết một màn này vào mắt nhưng cũng không nói thêm điều gì, người ở đầu dây bên kia là ai cô đương nhiên biết, nói cho cùng thì chỉ là một mụ già giả tạo ghê tởm mà thôi.
Có điều, cũng không thể phủ nhận rằng thủ đoạn của bà ta vô cùng lợi hại.
Hơn bốn mươi tuổi, dù có giữ được nét trẻ đẹp đến đâu thì vẫn là quả táo già cằn cỗi, ấy vậy mà vẫn giữ được trái tim của hai người đàn ông đến mức này. Nói không bội phục là giả nhưng nhiều hơn chính là khinh bỉ.
Phụ nữ như bà ta không khác gì một con rắn độc mang hình hài sặc sỡ, thu hút con mồi đến chỗ của mình rồi một miếng nuốt hết vào bụng, từ từ tiêu hóa, nhấm nháp thứ tiền tài mà đám đàn ông mang đến.
Chiếc xe đằng trước đã tiến vào đường hầm, tín hiệu từ máy theo dõi cũng yêu đi, chấm đỏ nhấp nháy không ổn định.
Kiều Hạ Linh ra hiệu, Trương Thiên gật đầu, ấn ga, tốc độ từ đường hầm ra bên ngoài tăng lên đột ngột.
“Chúng ta bị phát hiện rồi!” Cố Văn Khải nói.
Đối với chuyện này bọn họ vốn đã định liệu từ trước, có điều vì xe của bọn họ luôn giữ khoảng cách an toàn với xe của Kiều Hạ Linh nên không nghĩ đến việc sẽ bị phát hiện ra sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cua-co-tong/1924274/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.