Ra khỏi phòng khám rồi về khách sạn trên suốt quãng đường dài đó Vưu Trường Tĩnh cứ than đau suốt.
" Đau quá "
" Đau........"
" Không biết còn sài được không nữa "
" Bảo bối mày bị thương có nặng không "
Tiếng anh nỉ non than thở như một chú mèo con xem ra anh rất xem trọng thằng bé của mình.
Nhưng mà anh cứ như vậy làm cô rất khó chịu.
" Anh im được chưa hả "
Nghe cô nói như vậy anh im re chẳng dám hó hé một lời nào. Hà Kỳ Nam nhìn anh, cảm giác có chút đồng cảm.
Một lát sau Hà Kỳ Nam và anh lên phòng trước còn cô thì vào siêu thị mua đồ ăn.
Hà Kỳ Nam nhìn anh rồi từ từ nhìn xuống phía dưới.
Anh ta lắc đầu nhưng lại cười rất tươi.
" Không sao chứ?? "
Vưu Trường Tĩnh thở dài một hơi xong trả lời anh ta
" Vẫn có thể sử dụng được "
Nguyên Y mở cửa bước vào phòng trên tay cầm cả đống thức ăn nhanh.
" Anh ăn cái này đi "
Cô đưa tới trước mặt anh một tô cháo trắng to đùng.
" Em mua nhiều thứ như vậy mà tôi chỉ được ăn nhiêu đây thôi sao.??"
Anh từ nhỏ đến lớn toàn ăn sơn hào hải vị.Món cháo trắng này là lần đầu tiên anh ăn.Lúc trước mỗi lần anh bị bệnh đều ăn cháo bào ngư.
Nguyên Y lấy tất cả đồ ăn ra.
" Cái này là để tôi và Anh ấy ăn mừng . Với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nham-phong-len-nham-giuong/1903112/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.