Ba Nguyên Y tức giận nhìn cô. Trên đầu ông giống như xuất hiện một đám mây đen.
" Không biết con có phải con của ta không nữa. Người ta tới nhà con là con bỏ đi hả??? " Ông la to
Nguyên Y rất biết điều cảm nhận được sát khí cô liền chạy tới bóp vai ông nịnh nọt.
" Ba chẳng lẽ con phải ở đó sao? Căn nhà đó vốn dĩ không có chỗ cho con!! "
Ông đứng dậy nhìn cô, thiệt không ngờ ông lại có một đứa con gái không thông minh một chút nào.
" Căn nhà đó là của con. Cho dù muốn hay không con cũng phải về. "
Thế là chỉ một tiếng sau đó cô đã được hộ tống tới tận nhà họ Vưu.
Nguyên Y mở cửa bước vào nhà . Nhìn thấy Dĩnh Nhi ngồi trên chiếc ghế salon ung dung coi phim.
Cô ta quay lại nhìn Nguyên Y trong lòng không ngừng nguyền rủa.
" Đi rồi còn quay lại đây làm gì?? "
Giọng nói của cô ta vô cùng cay độc khiến cho Nguyên Y vô cùng khó chịu.
Cô đối diện nhìn cô ta.
" Cô nên nhớ tôi là chủ còn cô là khách. Việc tôi đi hay ở không đến lược cô quyết định!! "
Cô ta nắm chặt bàn tay lại cố gắng kìm nén cơn tức giận.
" Một kẻ cướp mất hạnh phúc của người khác có thể mặc dày nói chuyện với cái giọng điệu đó sao hả? "
Đúng cô ta nói không sai nhưng chuyện đó là ngoài ý muốn.
" Coi như chuyện đó tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nham-phong-len-nham-giuong/1903093/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.