Chu Thiến yếu ớt nói, mỗi lời nói như lấy đi hết sức lực của cô, yếu ớt vô cùng nhưng cô vẫn mỉm cười mà nói. Hai mắt nhìn anh đầy lưu luyến, buồn thương. Cô rất không nỡ rời khỏi anh, rời khỏi con nhưng cô biết, thời gian của cô chẳng còn nhiều, cô cảm giác mỗi hơi thở đều thật khó khăn, cảm nhận được tim càng lúc càng đau đớn, cảm nhận được m.á.u trong cơ thể đang đông lại nhưng nỗi đau trong mắt anh khiến cô thực sự đau lòng, cô hận không thể lập tức ùa vào lòng anh, chỉ cần anh đừng đau lòng như vậy. Nhưng cô không làm được, tim cô thực sự quá đau…
Hi Thành, có thể đừng đau lòng như vậy được không, có thể mỉm cười nhìn em ra đi, có thể đừng quên em không… Đừng, đừng quên em, em ích kỉ lắm, cho dù thấy anh đau lòng thì em cũng không muốn anh quên em, hãy để em sống trong tim anh, để cho em mãi mãi ở bên anh
Những lời này cô không còn sức để nói, chỉ có thể bất lực, tuyệt vọng nhìn anh mà khóc
Có lẽ cảm nhận được lòng cô, hoặc cảm nhận được sức lực yếu ớt của cô, Triệu Hi Thành luống cuống lau nước mắt, cười nụ cười khiến người ta còn đau lòng hơn khóc:
– Được, anh không khóc, em đừng nói gì, nghỉ ngơi cho tốt, em nhất định sẽ khỏe mà, nhất định khỏe lại…
– Đúng… em nhất định… sẽ khỏe… lại
Cô hiểu rõ bản thân nhất nhưng vẫn phụ họa theo chỉ mong anh dễ chịu hơn
Bọn họ nhìn nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/5197661/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.