Bác sĩ nhìn bọn họ với sự tiếc nuối:
– Xin lỗi, người bệnh bị mất m.á.u quá nhiều, đạn b.ắ.n trúng phổi của cô ấy, chúng tôi không thể làm gì hơn
Đầu Triệu Hi Thành như nổ tung, tim ngừng đập, m.á.u dồn lên não, áp lực này như nghiến nát mọi sự bi thương, khiến anh hận muốn c.h.ế.t, không nhịn được mà hét lớn.
Phía sau, mọi người đều vô cùng bi thống. Triệu phu nhân lại hôn mê bất tỉnh. Tống phu nhân thì òa lên khóc, Bạch Tư Mẫn cũng rơi lệ…
Triệu Hi Tuấn ôm mặt, không thể tin được đây là sự thật. Sinh mệnh cứng cỏi như vậy, nụ cười như hoa đó sẽ rời anh mà đi sao? Đừng, anh không muốn như vậy, cho tới giờ anh chưa từng tham lam điều gì, chưa từng muốn chiếm được cô, chỉ cần để cho anh nhìn thấy cô hạnh phúc là đủ rồi, chẳng lẽ yêu cầu nhỏ này cũng không thể được sao? Nước mắt cứ thế mà lã chã tuôn rơi
Chỉ riêng Tống Trí Hào vẫn còn bình tĩnh, hỏi bác sĩ:
– Vậy còn đứa trẻ? Đứa trẻ có thể giữ được không? Bác sĩ lấy ra một tờ giấy nói:
– Đang muốn bảo mọi người kí lên giấy đồng ý giải phẫu này, đứa trẻ vẫn khỏe mạnh nhưng vì mẹ bị thương nên phải nhanh ch.óng lấy ra mới được, càng kéo dài thì sẽ khó mà giữ cả đứa bé
Triệu Hi Thành nắm lấy tay bác sĩ, vẻ mặt bi thống, anh như van nài:
– Bác sĩ, xin hãy cứu vợ tôi, xin hãy cứu vợ tôi trước
Bác sĩ thở dài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/5197659/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.