Hi Tuấn vẫn luôn yên lặng cũng bắt đầu nói chuyện. Anh thở sâu, nhìn các phóng viên với vẻ thong dong, nụ cười đó khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ như phủ thêm tầng ánh sáng mênh mông:
– Chuyện chỉ đơn giản là như vậy, mọi người chẳng lẽ chưa từng trải qua tình huống này sao? Khi mọi người và bạn bè của mình cùng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ khó khăn, sự vui sướng, hân hoan đó có phải sẽ khiến các vị xúc động muốn ôm người bên cạnh mình không? Mọi người đều biết đó, bức ảnh này có bối cảnh là hậu trường buổi dạ yến lần nọ. Chị dâu tôi tạo hình thành công cho tôi, khiến tôi được khán giả hoan nghênh, đón nhận, tôi kích động ôm chị dâu mình cảm ơn, thực sự kì quái đến vậy sao? Những lời này của Hi Tuấn đầy mạnh mẽ, miệng anh là nụ cười tự tin nhưng trong mắt có sự giận dữ. Sự bình tĩnh, thẳng thắn của anh thông qua sóng truyền hình trực tiếp mà truyền đến trước màn hình TV cho mọi người đều chứng kiến. Mọi người như bị sự trấn định của anh cuốn hút. Cảm xúc vốn bị các tạp chí điều khiển dần trở nên tỉnh táo lại, cẩn thận nghĩ lại, Hi Tuấn nói không phải không có đạo lý. Một cái ôm quả thật không đại biểu cho cái gì cả….
Các phóng viên hình như vẫn chưa muốn bỏ qua, tiếp tục quăng thêm quả b.o.m khác
– Vậy chiếc hoa tai trên tai anh thì giải thích thế nào? Tất cả mọi người đều biết, từ khi nổi tiếng anh vẫn chưa hề tháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/5052455/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.