Mọi người đương nhiên biết công thân hôm nay là Chu Thiến, cảm ơn là chuyện đương nhiên. Hi Tuấn đi đến bên Chu Thiến, sau đó nắm lấy cổ tay cô khẽ nói:
– Đi theo em
Hi Tuấn dẫn cô lên trên lầu, nơi đó yên tĩnh không người. Đến đó, anh rốt cuộc không thể ức chế được sự kích động trong lòng, ôm lấy Chu Thiến, gắt gao ôm chặt cô. Đây là lần đầu tiên cũng là cuối cùng trong đời này, anh lẳng lặng ôm cô vào lòng. Ngay tại hôm nay, hãy để anh được thoải mái một lần đi, cả cuộc đời này sẽ chỉ có hôm nay mà thôi, sau này anh sẽ chôn chặt tình cảm này dưới đáy lòng, đây sẽ thành hoài niệm đẹp của riêng anh mà thôi.
Trong không gian yên tĩnh, giọng anh đầy kích động mà hưng phấn:
– Chị dâu, chúng ta thành công rồi! Cảm ơn chị, cảm ơn những gì chị đã làm cho em! Nếu không nhờ có tạo hình của chị thì hiệu quả tuyệt đối sẽ không được như thế này. Cảm ơn chị! Chu Thiến đột nhiên bị anh ôm như vậy thì lòng hoảng hốt nhưng sau đó nghe những lời này thì biết anh vì lòng kích động nên mới làm thế. Cái ôm này hoàn toàn chỉ là vì cảm động, tuy rằng có chút không phù hợp nhưng cô có thể hiểu được tâm tình của anh lúc này.
Cô vỗ vỗ lưng anh nói:
– Hi Tuấn, thành công hôm nay của em không hoàn toàn là vì thiết kế của chị. Sự cố gắng của em, cả sức quyến rũ của em mới là nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/5021122/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.