Hồ Giai Giai nói:
– Hôm nay cô ấy nghỉ, nếu cô muốn trang điểm thì có thể mời người khác đến giúp.
Văn Phương lắc đầu:
– Không, tôi không cần trang điểm
Giờ cô ta xinh đẹp cho ai xem? Ngày đó chẳng qua là giúp Phong ca tiếp khách, ai ngờ đám khách đó lại chê bai cô ta. Nếu là trước kia thì sẽ chẳng có chuyện đó. Nhưng bây giờ… Cô ta nhìn bộ dạng gầy yếu tái nhợt của mình mà không khỏi cúi đầu, trong lòng bi thương. Giờ cô ta đã chẳng còn gì tốt đẹp mà câu dẫn ai… Nhưng mọi thứ này đều vì ai? Còn chẳng phải vì Thiệu Lâm đã cướp đi Hi Thành của cô sao? Lòng Văn Phương vô cùng thê lương, phẫn hận. Đúng lúc này, cô gái trẻ vẻ mặt ngây thơ đối diện cười nói:
– Xin hỏi, cô là bạn của Thiệu Lâm sao? Lần trước cô tới, tôi đã gặp cô
Mắt Văn Phương sáng lên, đúng vậy, cô ta có thể tìm hiểm tin tức của Thiệu Lâm qua bạn học của cô.
Cô ta cười với cô gái kia:
– Đúng vậy, tôi là bạn của cô ấy nhưng đã lâu không gặp
Cô ta kéo cô gái trẻ kia lại, nhỏ giọng hỏi:
– Có phải cô ấy ly hôn rồi không? Hình như tôi nghe có tin này
Đổi lại là người khác, hỏi như vậy nhất định sẽ chẳng có kết quả gì. Nhưng người này là Hồ Giai Giai, đương nhiên cô ta sẽ đáp lời
Hồ Giai Giai nhìn quanh 4 phía, phát hiện cũng không có người chú ý tới mình thì nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/5003124/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.