Chu Thiến đang tập trung chú ý vào Hồ Giai Giai đối diện, nghe giọng Lưu Văn Chí thì cũng không quay đầu nói:
– Được, cảm ơn cậu
Lưu Văn Chí đi đến góc lọ keo xịt tóc rơi, nhất thời, tim đập như nổi trống, hơi thở dồn dập, lòng bàn tay cũng vì lo lắng mà toát mồ hôi
– Đến lúc đó, tôi sẽ nghĩ cách làm Chu Thiến chỉ để ý đến tôi, cô ta sẽ không phòng bị anh, anh đem lọ keo xịt tóc này đổi lại lọ keo xịt tóc của cô ta. Hai cái này bề ngoài tương tự nhau nhưng đây là hàng giả, lúc đầu dùng sẽ không có cảm giác gì nhưng chỉ được một lúc thì sẽ không giữ nếp tóc được nữa, đến lúc đó dù quần áo cô ta phối hợp đẹp đẽ, trang điểm cầu kì cũng chỉ thất bại mà thôi
– Sao không nhân lúc cô ta và người mẫu thay quần áo mà đổi? Lúc đó chẳng có ai, không phải đơn giản hơn nhiều? – Sao anh ngốc như vậy, lúc đó, giám thị sẽ để ý cẩn thận, nếu anh muốn bị bắt quả tang thì cứ làm thế đi
– Cho dù lúc ấy cô ấy không phát hiện được nhưng sau khi thất bại sẽ nghĩ được vấn đề là từ keo xịt tóc, đến lúc đó người đầu tiên cô ấy nghi ngờ sẽ là tôi
– Anh là người c.h.ế.t hay sao? Không biết nhân lúc Tống Thiệu Lâm lên sân khấu mà đổi lại à? Khi đó các thầy cũng chẳng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4911793/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.