Trong phòng yên tĩnh, đèn huỳnh quang chiếu sáng như ban ngày, cùng chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú của Triệu Hi Tuấn
Anh từ từ cúi đầu, tóc dài che khuất gương mặt
– Chị dâu, chị không thể hiểu sự tuyệt vọng trong lòng em đâu, Trong công ti, người mới nào cũng có thực lực, tuyệt đối không hề thua kém em. Tranh giành dùng đủ mọi thủ đoạn, có một số thủ đoạn em không thể nói ra nổi. Em đ.á.n.h giá cao bản thân, cũng đ.á.n.h giá cao năng lực thích ứng của mình. Nay album của em bị lùi về sau, có lẽ là vô thời hạn. Khi đó, em kiên quyết rời khỏi Triệu gia, nay em không thành công, thành ra thế này còn có mặt mũi nào gặp lại cha, gặp lại người nhà? Tự tôn? Giờ em còn có thể nói gì mà tự tôn, em căn bản chẳng thể ngóc đầu dậy
Giọng anh vô cùng bi quan, nản lòng, Chu Thiến thấy vậy, nhớ lại bộ dáng hăng hái trước kia của ảnh, tim không khỏi mềm lại, sao có thể hoàn toàn trách anh được? Anh từ nhỏ đã được chăm sóc chu đáo nay đột nhiên mất đi tất cả chỗ dựa, một mình dấn thân vào hoàn cảnh khó khăn, trong lòng sợ hãi bối rối là có thể hiểu. Có thể dũng cảm cố gắng đến bây giờ đã không tệ. Giờ anh cần nhất là sự cổ vũ, mình khi nãy hình như có hơi quá đáng…
Chu Thiến ngồi xuống bên cạnh anh, dịu dàng nói:
– Hi Tuấn, chuyện tuyệt đối không tồi tệ như em nghĩ, em có khả năng hơn em nghĩ nhiều, thực lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4880525/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.