Triệu Hi Tuấn nhận được điện thoại vội đến. Chu Thiến nhìn anh cười có lỗi:
– Hi Tuấn, ngại quá, phiền cậu rồi. Giờ chị không muốn về biệt thự nên không thể đưa anh ấy về được. Chỗ chị lại quá nhỏ…
Khuôn mặt Triệu Hi Tuấn không tốt lắm, mắt thâm quầng, cũng gầy đi ít nhiều, trong lòng Chu Thiến nghi hoặc. định hỏi nhưng anh vội đi đến bên Triệu Hi Thành, đỡ anh dậy:
– Chị dâu. Chị không cần khách khí như vậy, anh ấy là anh của em, việc này em làm cũng là nên. Giờ đã muộn, em đi trước. Chị cũng về sớm đi.
Nói xong tạm biệt rồi đi ra ngoài.
Tiểu Mạt đi đến bên Chu Thiến, nhìn bóng dáng bọn họ:
– Hi Tuấn gầy thật, nhất định là rất vất vả
Chu Thiến thầm nghĩ, chờ đến cuối tuần nhất định phải đến chỗ Hi Tuấn ở xem sao
***
Sáng sớm, lúc Triệu Hi Thành tỉnh lại thì thấy mình đang nằm ở một căn phòng xa lạ.
Anh chậm rãi ngồi lên, chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, xoa xoa đầu rên rỉ hai tiếng thì chợt nghe một giọng nói quen thuộc.
– Anh à, anh có khỏe không? Có muốn uống nước? Triệu Hi Thành ngẩng đầu thì thấy Hi Tuấn:
– Sao anh lại ở đây?
– Chị dâu gọi em đến. Em cũng không muốn về cho cha mắng nên đành đưa anh đến đây.
Triệu Hi Tuấn đứng ở bên bếp, mặc áo cộc bình thường với quần bò, đang cúi đầu mân mê làm gì đó.
Triệu Hi Thành hiếu kì đứng dậy đến bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4880521/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.