Chu Thiến biết tuy anh nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy nhưng anh vốn là thiếu gia từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, giờ đột nhiên mất đi gia đình làm chỗ dựa chắc hẳn rất bàng hoàng. Ánh mắt cô trở nên rất nhu hòa, dịu dàng nói:
– Cha em chẳng qua là nổi giận, nhất thời không chấp nhận thôi, chờ sau này ông thấy được thành tựu của em nhất định sẽ thay đổi định kiến, đồng ý với em.
Triệu Hi Tuấn nhướng mắt, hai mắt rạng rỡ, khuôn mặt như có ánh sáng chói lóa khiến người ta không dám nhìn thẳng. Anh hơi hơi cười, nhẹ nhàng nói:
– Chị dâu, vẫn luôn là chị có thể trấn an được sự lo lắng của em, cảm ơn chị vẫn luôn ủng hộ em…
Chu Thiến cười:
– Giờ chúng ta cùng cảnh ngộ rồi. Em hãy cố gắng làm siêu sao, chị cố gắng thành stylist nổi tiếng.
Triệu Hi Tuấn gật đầu, nụ cười càng lúc càng sáng rỡ:
– Được, đến lúc đó em sẽ mời chị làm stylist cho em, lúc em nhận giải thưởng nhất định sẽ nói: “Cảm ơn stylist của tôi, cô Tống Thiệu Lâm!”
– Ha ha…
Chu Thiến bật cười, nụ cười như hoa xuân diễm lệ. Triệu Hi Tuấn như không phòng bị trước, trong lòng đột nhiên có sự vui sướng, ấm áp tràn đầy.
– Đúng rồi, giờ em ở đâu? Ở công ty có quen không? – Công ty sắp xếp cho em ở trong kí túc xá, rất tiện. Cũng đang bàn kế hoạch ra đĩa hát cho em, giờ đang huấn luyện rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4799454/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.