Trong không khí, tiếng nhạc réo rắt chảy xuôi.
Mọi người cũng dần tham gia sân nhảy, nhất thời váy áo tung bay như những cánh bướm. Chu Thiến cũng bị Triệu Hi Thành kéo vào sân nhảy, bản nhạc chậm này Chu Thiến miễn cưỡng có thể ứng phó nhưng thỉnh thoảng vẫn đạp phải chân Hi Thành. Mấy lần, Triệu Hi Thành dù không nói gì nhưng Chu Thiến đã xấu hổ nói:
– Em không nhớ khiêu vũ, hay là chúng ta thôi đi.
Triệu Hi Thành thật ra cũng rất bất an, tâm tư của anh đều đặt lên phía mẹ đang khiêu vũ như con bướm kia, thấy Chu Thiến nói vậy thì gật gật đầu, cùng cô rời đi.
Chờ bản nhạc dừng lại, Triệu Hi Thành vội vã đến bên mẹ, nhân lúc mọi người không để ý, kéo bà vào thư phòng trước đó đã gặp Văn Phương. Anh đóng cửa, ngăn mọi ồn ào bên ngoài, bên trong vô cùng tĩnh lặng.
Anh xoay người tức giận nhìn mẹ. Mà Triệu phu nhân thì lạnh lùng nhìn anh. Triệu Hi Thành trầm giọng nói:
– Mẹ, là mẹ đón Văn Phương đi rồi? Không phải mẹ nói ngày mai sao? Triệu phu nhân cười khẽ:
– Nếu mẹ không đi sớm một chút thì cháu của mẹ đã mất, Hi Thành, mẹ nói đúng chứ?
Bà vỗ vỗ vai Triệu Hi Thành:
– Con là con của mẹ, mẹ sớm biết không ổn cho nên mới đi đón cô ta sớm
Giọng bà chuyển lạnh:
– Về sau chuyện này con đừng xen vào, cũng đừng nghĩ muốn g.i.ế.c đứa bé, con cứ việc sống thế giới hai người vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4799418/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.