Chu Thiến đen mặt… Chuyện này, chị dâu, thật ra chị cũng rất tò mò mà…
Bạch Tư Mẫn cười khẽ, nói:
– Đều là người một nhà, có cái gì phải ngượng, thật ra nghe tin này chị thấy mừng cho em! Triệu Hi Thành nguyện ý quay đầu, nói vậy nó vẫn rất yêu em, chị thật hâm mộ em.
Nói đến đây, thần sắc cô buồn bã. Chu Thiến nhìn cô, trong lòng hơi động, chẳng lẽ, anh trai mình là người không biết an phân? Nghĩ lại, cô lặng lẽ nhìn anh mình một cái, lúc này, anh ta đứng cạnh cha mình, hai cha con rất giống nhau.
Cũng đúng, thượng bất chính hạ tắc loạn, có cha như vậy con cũng chẳng tốt đi đâu được. Nghĩ vậy, cô không khỏi thương cảm cho người chị dâu hào sảng của mình, Chu Thiến nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. Bạch Tư Mẫn hiểu ý cười nói:
– Thiệu Lâm. Em vẫn tinh tế như trước. Trước kia chị có gì phiền não đều không dám nói với ai, sợ người khác nghe xong lại đem ra bàn tán, khiến người ngoài chê cười. Cũng chỉ có em tâm sự cùng chị, về sau chúng ta gặp gỡ nhiều một chút, em đừng vì bị mất trí nhớ mà nghĩ chị xa lạ.
– Không đâu, chị dâu, em vừa nhìn chị đã thấy rất gần gũi, cảm giác chúng ta như bạn bè lâu năm vậy.
Bạch Tư Mẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, gật gật đầu. Chu Thiến thấy cô tuổi cũng không trẻ, liền hỏi:
– Chị dâu, chị và anh cả có con chưa? Vẻ mặt Bạch Tư Mẫn bừng sáng:
– Có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4799410/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.