Lúc nói chuyện, hơi rượu phả ra, Văn Phương buồn nôn, cúi đầu nôn ọe một trận. Mẹ Văn Phương kinh hoảng nhìn cô ta, sau đó đứng dậy đẩy cha cô ra, vỗ lưng Văn Phương thử hỏi:
– Phương Nhi, không phải con…
Văn Phương ngẩng đầu, lấy khăn trong túi ra lau miệng, còn chưa kịp đáp lờn thì cha cô ta ngay phía sau chưa từ bỏ ý định hỏi:
– Phương Nhi, tiền
Lòng Văn Phương phiền muộn, gào lớn:
– Chẳng có gì cả, chẳng có gì cả! Con gái ông bị người ta vứt bỏ rồi, sau này chúng ta cùng ăn không khí!
Cha Văn Phương cả kinh:
– Cái gì? Tỉnh đến một nửa
Mẹ Văn Phương cũng nóng nảy:
– Đã xảy ra chuyện gì
Văn Phương oán hận:
– Còn không phải vì Thiệu Lâm, từ sau khi cô ta mất trí nhớ, không biết dùng cách gì mê hoặc Hi Thành, giờ Hi Thành không chỉ bỏ con mà bên cạnh không có phụ nữ nào, một lòng một dạ với cô ta
Trong mắt cô ta hiện rõ vẻ ghen ghét.
Từ sau khi Văn Phương tìm được chỗ dựa là Triệu Hi Thành, vui sướng kể chuyện này với mẹ. Mẹ cô ta cũng chẳng có văn hóa, mình vì gả cho loại đàn ông không ra gì mà chịu khổ, tuy rằng con dây dưa với người đã có vợ nhưng anh ta mụa xe, mua nhà cho con, đồ con mặc cả đời bà chưa từng thấy. Hơn nữa, hàng tháng con cho không ít tiền. Tuy rằng đều bị chồng đem đi nhưng nói tóm lại con gái sống tốt như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4799388/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.