Chu Thiến chậm rãi bước đên, Văn Phương thu hồi sự ghen ghét, đổi lại vẻ mặt tươi cười:
– Thiệu Lâm, hôm nay cậu thật đẹp, quần áo này là mới đúng không? Chu Thiến nhìn cô, vẻ mặt cô dày phấn, lúc cười rộ lên khóe mắt có mấy nếp nhăn, trong mắt còn có tơ m.á.u đỏ, cả người như già đi đến 5 tuổi. Chu Thiến không đành lòng nhìn tiếp, quay mặt đi. Phải có bao nhiêu kích thích mới khiến cho một phụ nữ biến thành dạng này chỉ trong một thời gian ngắn? Giờ cô đã tin lời Triệu Hi Thành.
Có lẽ, tình cảm của Văn Phương với Triệu Hi Thành là chân thành. Nhưng có là chân tình thì thế nào? Yêu người đã có vợ thì cho dù bị muôn vàn tủi nhục cũng không được đồng tình.
Văn Phương mở cửa xe, Chu Thiến cảm ơn rồi bước lên. Văn Phương sửng sốt nói:
– Trước giờ cậu chưa bao giờ nói cảm ơn.
Chu Thiến cười cười:
– Trước chúng ta là bạn, đương nhiên không cần cảm ơn
– Giờ chúng ta cũng là bạn mà!
Chu Thiến liếc nhìn cô một cái rồi hỏi:
– Cậu cho rằng giờ chúng ta còn có thể là bạn?
Văn Phương nhìn phía trước nói:
– Thiệu Lâm, cậu biết đúng không
– Cậu cho rằng có thể giấu được tôi?
Văn Phương không nói gì nhưng trong lòng cười thầm. Trước còn phải giấu diếm cô một năm, nếu không phải Thiệu Lâm đến nhà cô gặp cô và Triệu Hi Thành ở chung thì chỉ sợ là vẫn chưa biết gì. Nhưng từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4799374/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.