Trong phòng bệnh ánh sáng u ám, không khí yên tĩnh. Thân thể của cô nằm cô độc ở giường bệnh. Trên tay cắm dây truyền, người cũng bớt đi khá nhiều máy móc.
Cô nhẹ nhàng đi tới
“Chu Thiến” nằm trên giường bệnh, ánh mắt nhắm chặt, sắc mặt vô cùng tái nhợt, hai má hóp vào, nhìn qua không chút tức giận, vui mừng, nếu không phải máy móc vẫn chạy bên cạnh thì thật sự cô đã nghĩ nằm ở đây là một người c.h.ế.t.
Chu Thiến ngồi xuống bên cạnh, sắc mặt cũng không tốt đi đâu được. Ngày nào cô cũng bảo dưỡng tốt cho thân thể Tống Thiệu Lâm mà thân thể mình lại thành ra thế này, vừa tức giận lại vừa khổ sở.
– Vì sao cô còn không tỉnh lại? Cô còn định tránh tới bao giờ? Cô khẽ nói.
Giọng nói phiêu đãng trong không gian tạo thành cảm giác quỷ dị.
– Cô hại tôi thành ra thế này lại còn muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Cô mau tỉnh lại trả thân xác lại cho tôi!
Chu Thiến nhìn cô nhưng cô lại như con rối gỗ cũ kĩ, không có chút phản ứng.
– Anh Kiều Tranh đã quay về, cô không muốn gặp anh ấy sao? Thì ra chúng ta lại có duyên như vậy, lại cùng đi thích một người…
Cô vươn tay nắm tay “Chu Thiến”. Tay cô vô cùng gầy yếu, quả thật là da bọc xương, làn da tái nhợt, xanh mướt, gân xanh, mạch m.á.u nổi đầy.
Tay Chu Thiến khẽ run. Cô buồn bã, nước mắt tràn mi:
– Xin cô mau tỉnh lại đi, tôi khó khăn lắm mới gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4799359/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.