Nhưng vẫn có chỗ khiến cô để ý, đó là một góc vườn, có một cây cổ thủ lớn, cành lá xum xuê, dưới tán cây có một chiếc đu bằng gỗ sơn đỏ, đây hoàn toàn là sản phẩm thủ công, xem ra cũng được một thời gian khá dài.
Chu Thiến nhìn chiếc đu mà ngẩn người
Tuổi thơ của Tống Thiệu Lâm nhất định rất hạnh phúc. Nói thật, tuổi thơ của Chu Thiến, trong nhà ngay cả chỗ để treo dây đu cũng không có. Cũng có những ngày hành phúc, đó là khi mẹ cô vẫn còn sống, bà sẽ thường xuyên đưa Chu Thiến đến công viên chơi xích đu. Nhưng từ sau khi mẹ qua đời, tuổi thơ của cô dường như cũng biến mất trong chớp mắt. Mây đen phủ kín cả gia đình, suy sụp, đau lòng, cha mất phương hướng khiến Chu Thiến dù chỉ là đứa trẻ 10 đã phải sớm trường thành.
Mãi đến khi mẹ kế xuất hiện nhưng chung quy không phải là mẹ ruột, trên đời này không có bất luận ai có thể thay thế mẹ của cô…
– Tiểu thư…
Một tiếng gọi mừng rỡ
Chu Thiến quay đầu lại, là một người phụ nữ hiền lành, Chu Thiến nhớ lại, cô đã từng gặp bà trong bệnh viện.
Bà bước nhanh tới, kéo tay cô nói:
– Tiểu thư, cuối cùng cô đã về, phu nhân ngày nào cũng nhớ ngươi. Để Lan tẩu xem… vẫn tốt, không bị gầy. Tiểu thư sống ổn không? Có lẽ là sự thân thiết trong mắt bà rất giống mẹ, Chu Thiến chỉ thấy hốc mắt nóng lên, cô vội quay đầu lén lau khóe mắt.
– Tôi rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4799338/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.