Sự nhục nhã này là cô tự tìm, nếu cô không tham hư vinh, nếu không vì hưởng thụ vinh hoa phú quý, nếu khi tỉnh lại biết chuyện rồi trốn đến một nơi khác… hôm nay cô đã không bị nhục nhã thế này.
Cô càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng hối hận, cuối cùng tất cả chỉ có thể hóa thành nước mắt trào dâng.
Chu Thiến vừa khóc vừa mắng:
– Anh là đồ điên! Anh là đồ trứng thối!
Nước mắt Chu Thiến như mưa, cả người run rẩy, dần dần, Triệu Hi Thành dừng động tác lại.
Mà Chu Thiến vẫn tiếp tục khóc, nước mắt rơi không ngừng.
Triệu Hi Thành dựa vào người Chu Thiến, thở phì phò, hơi thở nóng rực phun lên người khiến Chu Thiến có cảm giác tê dại.
Một lát sau, anh thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, nói:
– Được rồi, đừng nói nữa, để người ta nghe được còn tưởng anh đang cưỡng gian em
Chu Thiến tức giận khóc càng lớn:
– Đúng thế còn gì, anh đang cưỡng gian tôi… òa òa…
Triệu Hi Thành khẽ cười, nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi dịu dàng lau nước mắt cho cô, khẽ nói:
– Được rồi, đừng khóc, chẳng phải anh chưa làm gì đấy sao? Chu Thiến bị sự dịu dàng bất thình lình làm cho choáng váng, nhất thời quên khóc, mở to mắt nhìn Triệu Hi Thành.
Triệu Hi Thành nhìn cô, trong mắt lóe sáng. Anh đột nhiên hôn xuống đôi mặt cô, nụ hôn nhẹ như lông chim, sau đó, nhẹ nhàng l.i.ế.m sạch những giọt nước mắt của cô
Cả người Chu Thiến khẽ run lên, theo bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4799329/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.