– Văn thư ký? Chu Thiến mặt nhăn nhíu mày, đó là ai? – Là bạn của cô, cũng là thư kí của cậu chủ.
Lúc này, điện thoại vang lên. Dung tẩu đứng dậy nghe điện thoại. Chu Thiến lúc này đột nhiên muốn xem thư phòng, xem xem trong đó có gì hấp dẫn Tống Thiệu Lâm?
Lúc rồi khỏi phòng khách, nghe được Dung tẩu khẽ nói chuyện điện thoại:
– Đúng vậy, đã trở về… chắc chắn mất trí nhớ… cậu chủ ra ngoài…
Chu Thiến tìm được thư phòng.
Thư phòng rất rộng rãi. Một bên tường là cửa thủy tinh, ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ ra ánh hào quang chói lọi
Bên kia là một giá sách lớn, mặt trên toàn sách là sách. Chu Thiến xem, tất cả đều là sách văn học, cái gì mà thơ cổ, văn cổ. Chu Thiến bĩu môi, không có hứng thú. Tiểu thuyết còn tạm được.
Cô ngồi xuống bàn bên giá sách, trên bàn là chiếc máy tính mà đèn bàn, thêm ống đựng bút và chiếc túi màu đen.
Chu Thiến mở ra, bên trong có chiếc ví màu xanh lá cây và di động, cùng với một số đồ dùng linh tinh của con gái.
Chu Thiến mở ví, bên trong có tập tiền dày, còn cả mấy thẻ ngân hàng và những giấy tờ tùy thân của Tống Thiệu Lâm. Cô nhìn rồi lại đặt xuống.
Sau đó, cô mở máy tính, muốn qua đó tìm được dấu vết của Tống Thiệu Lâm. Dù sao cô cũng tạm thời nương nhờ trong cơ thể Tống Thiệu Lâm, hiểu biết cô ấy một chút cũng không phải là chuyện xấu! Được rồi, cô thừa nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4799325/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.