Người đàn ông lạ mặt bận sơ mi trắng đó thở dài một hơi rồi giúp đỡ Hiểu Bạch, anh cảm nhận được sự run rẩy của người phụ nữ. Anh không thích dính dáng đến những chuyện gây phiền phức nhưng vì ban nãy bên trong quán rượu bản thân anh bị chú ý bởi người phụ nữ cô đơn uống rượu một mình, cô đã khóc rất thương tâm rồi lại cười chua chát. Phải bị tổn thương rất nhiều cho nên mới có những biểu cảm như vậy, biểu cảm đó với anh vô cùng quen thuộc, khi còn bé đã không ít lần anh nhìn thấy ở mẹ mình, bà thường uống rượu một mình đêm khuya rồi cũng như cô gái này khóc rồi cười. Những ký ức đó của anh đã khiến anh có thể kiềm nén cơn thịnh nộ khi cô nôn mọi thứ lên người anh, cũng chính điều đó khiến anh không thể làm ngơ trước việc cô bị ức hiếp. Tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, cảm nhận được sự sợ hãi trong giọng nói của Hiểu Bạch, sự run rẩy truyền đến trong cái nắm tay của cô. anh biết được người phụ nữ này thật sự rất cần anh lúc này.
Hiểu Bạch ngồi tạm ở ghế phụ của xe hơi, anh chạy đi lấy một ly nước giải rượu bên trong tiệm 24/7 bên đường, quay trở lại thì người phụ nữ trước mặt anh đã ngủ ngon lành không biết gì nữa. Lâm Trương Hàm, có phần hơi lúng túng,anh không ngờ người phụ nữ này lại ngủ mất, càng không biết vì sao mình lại dính vào cái việc phiền phức như thế này nữa. Có phần hơi khó chịu đóng mạnh cánh cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nguoi/1498010/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.