Chủ Nhật, 5/9/1993 (Clare 22 tuổi, Henry 30 tuổi)
CLARE: Henry đang nghiên cứu cuốn Lời khuyên của bác sĩ sờn rách của anh ấy. Không phải một dấu hiệu tốt.
“Em đã không biết anh là tên nghiện thuốc.”
“Anh không nghiện thuốc. Anh nghiện rượu.”
“Anh không có.”
“Dĩ nhiên là có.”
Tôi đang nằm trên tràng kỉ, vắt chân qua đùi Henry. Anh ấy đặt cuốn sách lên cẳng chân tôi rồi tiếp tục giở.
“Anh không uống nhiều đến thế.”
“Đã từng. Nhưng anh hạn chế bớt kể từ khi anh suýt giết chính mình. Hơn nữa bố anh là một tấm gương buồn.”
“Anh đang tìm gì thế?”
“Thứ gì đó anh có thể dùng trong đám cưới. Anh không muốn bỏ em đứng một mình giữa lễ đường trước 400 người.”
“Phải rồi. Ý kiến không tồi.” Tôi cân nhắc viễn cảnh này rồi nhún vai. “Hãy cùng nhau bỏ trốn.”
Anh ấy nhìn vào mắt tôi. “Đồng ý. Anh ủng hộ cả hai tay.”
“Bố mẹ sẽ từ em mất.”
“Dĩ nhiên là không.”
“Anh chưa để ý sao? Đây là một vở kịch Broadway quan trọng. Chúng ta chỉ là cái cớ để bố em vung tay thiết đãi và gây ấn tượng với các luật sư đồng nghiệp của ông. Nếu chúng ta bỏ trốn, bố mẹ em sẽ phải thuê diễn viên đóng giả chúng ta.”
“Vậy thì hãy đến Tòa thị chính Thành phố kết hôn trước đó. Như vậy nếu có gì xảy ra, ít nhất chúng ta cũng đã kết hôn.”
“Ồ, nhưng… em sẽ không thích thế. Như vậy là lừa dối.. em sẽ cảm thấy kì cục. Làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nguoi-du-hanh-thoi-gian/2212064/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.