Tọa Thanh Long độc hữu nhãn, tả phù điêu kim ánh,
Ngự Kỳ Lân độc tả nhãn, hữu phù điêu bạc sa.
Độc tiếu nằm cạnh Đoạn Thiên Sơn, là một ngọn núi nhỏ có hình thù hệt như Đoạn Thiên Sơn. Ban đầu người ta gọi nó là Đoạn tiểu, tức là tiểu Đoạn Thiên Sơn nhưng về sau, có vài người lại nhìn ra được ngoài những góc cạnh tứ phía không khác gì Đoạn Thiên Sơn, nó còn có thêm một cái mặt như đang cười phía góc trái, hướng về năm dặm tùng lâm, lối vào của U Linh sơn trang. Cũng từ đó, Đoạn tiểu được thay bằng Độc tiếu. Nhưng không hiểu vì sao, vào hai mươi năm trước, ngọn núi nhỏ ấy lại đột nhiên biến mất không dấu vết, con đường qua chỗ ấy một chút dốc hay nhấp nhô cũng không có, dường như nơi đó chưa từng có ngọn núi nào là Độc tiếu.
Phủ quốc công.
Đã hơn hai mươi năm kể từ khi có được bức phù điêu khuyết nét, Tống Trích Tư luôn giữ lời hứa với người bạn năm xưa, chỉ giao nó cho người có thể trả lời đúng câu hỏi mật, ấy vậy mà tối qua kẻ đột nhập kia lại khiến ông có chút lung lay.
Phủ quốc công lúc này kẻ ra người vào không ngớt, ai nấy đều bất an không biết sự tình thế nào. Tống Thanh Dực nhanh chân tiến vào phòng khách cùng Lý Kiên, ôm quyền nói:
- Phụ thân, không tìm thấy chút manh mối nào từ kẻ đột nhập tối qua. Ngoại trừ đồ đạc trong phòng đã bị xáo trộn thì tất cả vẫn còn nguyên, không mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngua-thao-nguyen/2901488/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.