Chương trước
Chương sau
Giản Tích cùng Hạ Nhiên ở bên nhau cho đến nay, hôm nay là lần đầu tiên cãi nhau, là vào đầu mùa hè năm nay.

Hạ Nhiên cùng đồng nghiệp đi uống rượu về, đã là rạng sáng 1 giờ.

Khi anh bước vào nhà, phát hiện Giản Tích đang nằm ngủ ở sô pha phòng khách. Phòng khách chỉ để một cái đèn tinh dầu, rất thơm. Ánh đèn ấm áp ở trên tường, như một làn sóng dịu dàng.

Hạ Nhiên ngồi xổm bên sô pha nhè nhẹ vỗ vỗ Giản Tích, “Mẹ bọn trẻ.”

Đôi mắt Giản Tích buồn ngủ nhìn hơi ngốc, thấy người cơn buồn ngủ giảm đi phân nửa.

Lúc Hạ Nhiên nói chuyện dính mùi rượu, “Đi vào phòng ngủ, ngủ đi em.”

Giản Tích không nói chuyện.

Hạ Nhiên chống cằm, cà lơ phất phơ hỏi: “Muốn anh ôm em à?”

Lúc đầu Giản Tích còn bình tĩnh, “Anh đi đâu vậy?”

Hạ Nhiên nói: “Đi nhậu cùng lão Triệu, tháng này công ty làm ăn không tồi, tuyến đường đi Phúc Châu cũng đã thông suốt.”

Không đợi anh nói xong, Giản Tích cao giọng, “Anh khi nào có đi nhiều cuộc xã giao như vậy! Tháng này là lần thứ mấy rồi anh nói đi.”

Hạ Nhiên không đoán được cô sẽ tức giận, nghiêm túc nhớ lại một chút, mở miệng giải thích: “Lần thứ ba.”

Giản Tích xốc chăn nhung lên, cảm xúc có chút kích động ngồi dậy, “Nếu anh không muốn về nhà thì ngủ ở kho hàng đi, còn có thể tiết kiệm xăng. Đúng rồi, nếu anh thích uống rượu như vậy sao không trồng nho đi.”

Pháo trúc liên tiếp nổ “bùm bùm” như vậy làm cho Hạ Nhiên cũng trở nên ngốc nghếch.

Mí mắt anh híp lại, kiềm chế giọng nói của chính mình, “Vợ à, làm sao vậy? Tâm tình không tốt? Có gì thì nói với anh đi.”

“Nói nói nói! Có cái gì đây mà nói, có phải ngày nào anh cũng mong em có tâm tình không tốt không?”

Im lặng một lát, Hạ Nhiên liếm liếm đôi môi khô, giống như đang mài dao.

Giản Tích giận dỗi, không hề có ý muốn nói chuyện.

Hạ Nhiên nhấc lên nửa bên khóe môi, thanh âm cũng lạnh xuống, “Nho khô cái gì, anh chỉ uống rượu trắng.”

Giản Tích nắm chăn, ném qua, chăn lập tức phủ lên mặt anh.

Hạ Nhiên không né kịp, bị hành động này làm cho tức giận, “Không thể bình tĩnh nói chuyện được sao?”

Giản Tích: “Anh làm sai, dựa vào cái gì mà muốn em phải bình tĩnh?”

Hạ Nhiên, “Mẹ nó, anh hôm nay cùng đồng nghiệp ăn bữa cơm, gọi em em không tới, chỉ là về trễ thôi, cũng không phải đi mà không báo, vì sao em lại tức giận như vậy?”

Hốc mắt Giản Tích đỏ lên, yết hầu nghẹn ngào, “Anh hung dữ, anh lại hung dữ.”

Cùng với hơi men, Hạ Nhiên phiền lòng. Anh bực bội đứng dậy, mang theo một thân hỏa khí đi vào nhà tắm.

Giản Tích một mình ngồi trên sô pha.

Đôi mắt hồng hồng nhìn chằm vào cửa nhà tắm, nhìn chằm chằm lại nhìn chằm chằm, cô đột nhiên che mặt khóc rống lên, đem mặt vùi vào chăn, lòng vừa đau, nước mắt vừa rơi như mưa.

Mà Hạ Nhiên ở cách ván cửa, nghiêng mặt, lỗ tai để sát ngay cửa cẩn thận nghe động tĩnh ngoài cửa.

Không tốt, có tiếng nức nở.

Giản Tích khẳng định đang khóc.

Tức giận vừa rồi bị nhận thức này quét đi trong nháy mắt không còn một mảng. Dù trong lòng còn bất bình nhưng vẫn là sự đau lòng tương đối nhiều hơn.

Đi ra ngoài nhận sai sao?

Hạ Nhiên nhanh chóng không phục, “Ông đây không sai.”

Đi ra ngoài làm bộ như bỏ quên cái gì đó.

Rối rắm nửa ngày, anh hừ thanh tưởng tượng, “Mình phải hướng trời xanh thề, tôi Hạ Nhiên sẽ không dễ dàng nhận thua vì cái người tức giận không thể hiểu được kia.”

Vì thế quyết định, thôi cứ làm ông nội trong mười phút đi, tắm xong rồi đi dỗ.

Hạ Nhiên nhanh chóng cởi sạch quần áo, quần sịp rớt xuống đến mắt cá chân, giơ một chân lên, chân phải vung lên, quần sịp da báo liền bay trên mặt đất.

Anh đứng dưới vòi sen, vừa chuẩn bị đi tắm, đột nhiên nhìn lên kệ đựng sữa tắm, dầu gội.

Phía sau một đống chai lọ vại bình dầu gội, sữa tắm, có một hộp nhựa trong gói giấy, mặt trên là một cây … que thử thai.

Hạ Nhiên cầm lấy, nháy mắt liền hiểu hết tất cả.

Que thử thai một vạch, không có mang thai.

Đây chính là nguyên nhân đơn giản và trực tiếp làm cho cảm xúc của Giản Tích mất khống chế.

Nửa năm trước, hai người lên kế hoạch bắt đầu muốn có đứa con thứ hai, nhưng vẫn chưa được như ý.

Chuyện này, Hạ Nhiên cũng không quá để ý, cảm thấy là vấn đề sớm hay muộn.

Nhưng Giản Tích lại cảm thấy không vui. Cô là kiểu người điển hình, nếu yêu ai liền phấn đấu quên mình mà yêu người ta. Nếu muốn làm gì liền sẽ chấp nhất mà nhanh chóng muốn đạt thành.

“Mẹ trẻ con này…”

Thật là hai người đứng dưới tàng cây trí tuệ, Hạ Nhiên ăn phải trái trí tuệ thiểu năng.

Anh tắm rửa qua loa, kéo khăn tắm qua tùy tiện quấn lại, thịch thịch thịch mà chạy ra ngoài.

Giản Tích đã về phòng ngủ, đóng cửa lại.

Hạ Nhiên ấp ủ một bụng lời ngon tiếng ngọt, thu bụng, đề khí, một câu “Bà xã” cũng đã vòng lên đầu lưỡi.

Anh nâng tay, đang tính gõ cửa.

“Kẹt---“một tiếng, cửa như thế lại được mở ra trước một bước.

Giản Tích ủ rũ cụp đuôi xuất hiện ở cửa.

“Bà…”

“Thật xin lỗi.”

Hai người đồng thời nói chuyện, Giản Tích nói nhanh, ba chữ không hề giữ lại.

“Em không nên giận dỗi với anh.” Giản Tích thấp đầu, hai tay mân mê làn váy.

Hạ Nhiên thấp mắt, không nói gì.

Giản Tích lại nói nhận sai một cách rõ ràng hơn, “Em sai rồi.”

Giọng nói của Hạ Nhiên nhàn nhạt, “Lại mân mê làn váy, lập tức liền biết em mặc màu đen.”

Giản Tích sửng sốt, thả nhẹ tay, nhỏ giọng nói: “Dạ, là cái tuần trước anh mua cho em đó.”

Hạ Nhiên nhướng mày, “Nói vậy, cái anh mua rõ ràng là ren thắt eo mà.”

Cái thắt eo bằng ren đó, mặc cái đó rất xấu hổ.

Giản Tích không quá hứng thú, mặt mày ủ ê, rất đáng thương.

Hạ Nhiên đột nhiên vươn tay, một tay đem cô ôm sát vào trong ngực.

Âm thanh nho nhỏ đè nặng từ trên xuống, “Tiểu ngốc nghếch, gấp cái gì?”

Giản Tích mang theo tiếng khóc nức nở, “Thì ra anh đã biết.”

Hạ Nhiên ừ một tiếng, “Trong phòng tắm, anh nhìn thấy.”

Sầu lo căng chặt trong mấy tháng nay, chỉ cần nghe một câu nói mềm giọng của anh liền giải tỏa.

“Em cũng không muốn, nhưng mà đã lâu như vậy, vì cái gì vẫn chưa có thai được, có phải thân thể của em có vấn đề gì không? Ngày mai em phải đi làm kiểm tra một lần mới được.”

“Hồ nháo.” Hạ Nhiên thấp giọng quát, “Em suy nghĩ lung tung cái gì đó hả? Manh Manh đã hơn hai tuổi, em có vấn đề gì chứ?”

“Vậy thì sao vẫn luôn…”

“Do anh không cố gắng đủ.” Hạ Nhiên cười cho qua.

Giản Tích hít một hơi thật sâu, câu nói an ủi này không hề giúp ích cho cô được mấy.

Anh còn muốn dốc sức thế nào nữa, thời điểm hứng tình nhất, Giản Tích còn phải giấu hết thắt lưng của anh đi

Hạ Nhiên quả thực một lời khó nói hết.

Giản Tích nói: “Kỳ thật em biết như vậy là không tốt, nhưng em quả thật rất nóng lòng.”

“Thứ nhất, em muốn sinh con cho anh như vậy, là đàn ông, anh thật sự cảm ơn em.” Hạ Nhiên nói rõ ràng, trong lòng vui vẻ.

“Tiếp theo, chồng em muốn nói với em, đứa bé này em không cần phải quá để tâm tới, nếu muốn tới sẽ tới. Nếu không tới, em có gấp cũng vô dụng.”

Hạ Nhiên nghĩ nghĩ, trong lòng có kế hoạch, “Sau khi sinh nó xong, anh sẽ đánh nó hai cái.”

Hạ Nhiên giả vờ hung dữ, biểu diễn vào không khí, “Nhãi ranh, con làm mẹ con khóc, hôm nay ba trả lại con.”

Giản Tích “Phụt!” một tiếng, rốt cuộc cũng cười.

Ánh mắt Hạ Nhiên chuyên chú, ta nói cực kỳ anh tuấn bức người.

Anh nhìn Giản Tích, âm thanh câu dẫn, “Như vậy mới xinh đẹp.”

Giản Tích nhấp miệng, cúi đầu cảm thấy lòng mình vẫn mất mát.

“Kỳ thật có con trai hay không, anh không có để ý đến vậy.” Hạ Nhiên thay đổi tư thế, nằm trên giường, đầu gối trên đùi Giản Tích.

“Anh da dày thịt béo, tâm tư cũng không có chút mẫn cảm. Cho dù em có ép khô anh cũng không cảm nhận được quá nhiều dịu dàng, có đôi khi, mẹ nó, anh thấy mình như một thằng nhóc còn đang dậy thì.”

Hạ Nhiên tặc lưỡi, thuận tay sờ sờ bên trong đùi Giản Tích, “Xúc cảm này, không có ai.”

Giản Tích: “…”

Hạ Nhiên tiếp tục nói: “Cho nên, đơn giản mà nói, trong thế giới này, người anh muốn sống cùng nhau là em, chính em, không phải là người khác. Những thứ khác như, tiền bạc, danh lợi, con cái, hết thảy hết thảy, đều chỉ là những thứ kèm theo.”

Hạ Nhiên huýt sáo một tiếng, có rất nhiều chuyện, từ ban đầu, anh đã xác định rõ ràng.

“Giản Tích, chỉ cần có thể chung sống cùng em, đã đủ rồi.”

Em chính là người đưa than cho anh ngày tuyết, cùng với tình yêu nhiệt tình luôn hướng về phía trước không lùi bước, làm cho cuộc sống cằn cỗi của anh thêm sắc màu.

Hạ Nhiên liếm liếm môi, duỗi tay hướng lên mặt, lại sờ soạng một phen.

Giản Tích vặn vẹo, không hé răng.

Hạ Nhiên nằm nghiêng một bên, không nhìn được biểu tình của cô.

“Nước gì vậy?” Hạ Nhiên nhíu mày, sờ sờ mặt chính mình, ướt rượt.

Sau khi hồi phục phản ứng, anh ngửa đầu nhìn thấy, Giản Tích đã sớm khóc ướt cả mặt.

“Trời ạ, mẹ nhóc con, đêm nay em diễn vai vòi nước à?” Hạ Nhiên vươn tay dùng ngón trỏ quơ qua quơ lại lau nước mắt.

“Anh vừa liếm thử một chút, người ngọt, đến nước mắt cũng ngọt.”

“Anh mới là vòi nước á.” Giản Tích nín khóc, hờn dỗi làm bộ đánh anh.

Hạ Nhiên nắm chặt tay cô, cười nói: “Em mới giống, vòi nước không phải vừa chặt, nước lại nhiều sao?”

Giản Tích: “…”

Không muốn nói chuyện với anh nữa.

Hạ Nhiên bị chính sự tưởng tượng của bản thân làm cho choáng váng.

Ai ui, không thể lại suy nghĩ, lại muốn, lại muốn làm những việc nặng.

Hạ Nhiên gối lên đùi Giản Tích, đôi chân bắt chéo, bỗng nhiên nói: “Giản Tích.”

“Dạ?’

“Trên mặt em có cái gì.”

“Hả?” Giản Tích muốn đẩy anh ra đi soi gương.

Hạ Nhiên ngăn lại, “Đừng nhúc nhích, cúi đầu xuống, anh nhìn xem là cái gì.”

Giản Tích nghe lời, làm theo.

“Thấp hơn chút nữa, anh giúp em lấy xuống.”

“Dạ.”

Giản Tích không nghĩ nhiều, đem đầu thấy xuống nữa.

Tư thế này cùng với vòng eo thấp xuống, Hạ Nhiên nhịn cười, vừa hơi nhấc đầu lên, hướng vào ngực Giản Tích mà vươn đầu lưỡi, không nhẹ không nặng mà liếm qua một ngụm.

Vô sỉ xong một lúc sau, còn con mẹ nó nghiêm trang mà bình luận: “Không tồi, rất nồng vị sữa.”

Giản Tích đang mặc một bộ đầm ngủ bằng lụa, vải dệt dính nước liền ướt.

Chỗ ngực kia là dấu vết do đầu lưỡi cực kỳ hạ lưu để lại.

Hạ Nhiên ngắm mặt cô, lại nhìn ngực cô, “Vợ à, em có lồi có lõm nha.”

Giản Tích: “…”

Hạ Nhiên đột nhiên ngồi dậy, sau đó xoay người đè lên.

“Mẹ nó, rượu Lục Hãn Kiêu mua hôm nay là rượu giả, như thế nào uống vào giống như là xuân dược.”

Giản Tích tránh đôi môi anh dán qua, “Công ty anh liên hoan, anh ấy tới làm gì?”

“Đại khái là yêu thầm anh.” Hạ Nhiên từ làn váy đưa tay lên, “Hôm nay tâm tình anh Nhiên tốt, sẽ cho em mở mang kiến thức cái gì là mưa rền gió dữ.”

Tay Giản Tích lao lực mà sờ vào tủ đầu giường.

Hạ Nhiên thở hổn hển, vừa hôn vừa hỏi: “Lấy cái gì?”

“Ấn, Ấn Độ… Ấn Độ thần du.”

“Bà nó (*).” Hạ Nhiên thiếu chút nữa là bắn.

(*) Câu gốc trong tiếng Hoa, “Đại gia ngươi.”

Giản Tích mềm giọng, ở bên lỗ tai anh thì thầm, “Anh không phải là đại gia của em sao.”

Lòng Hạ Nhiên đều mềm nhũn như bùn, “Chờ đó, đêm nay anh sẽ cho em thử nhiều tư thế khác nhau chết luôn.”

Anh nhanh chóng đứng dậy, đi chân trần nhảy xuống giường, mở tủ quần áo.

Nửa phút sau, Hạ Nhiên chọn một cái cà vạt màu xanh biển, nhẹ nhàng che mắt Giản Tích.

“Ông xã…” Đột nhiên tối thui làm cho Giản Tích hơi khẩn trương.

Hạ Nhiên lấy ra một cái túi giấy tinh xảo, lấy ra từng cái từng cái đồ vật bên trong.

Anh đã kết nghĩa huynh đệ với ông chủ cửa hàng bán đồ tình thú ở Trung tâm Thương mại kia, tất cả đều được giảm giá.

“Ông đây muốn làm em thật lâu…”

Giản Tích thính tai, nghe được âm thanh vật gì đó rung rung, “Cái gì vậy?”

Hạ Nhiên cúi người, nhẹ giọng nói: “Vợ à là trứng rung đó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.