Diêu Di Chi nhìn Giản Tích, cong miệng cười với cô.
Hạ Nhiên bước lên một bước, che cô ta phía sau lưng anh. Xoay người, nhìn Giản Tích nói: “Chúng ra đi vào thôi.”
Sau đó khoác tay lên bả vai cô, đi một nước.
Diêu Di Chi gọi anh, “Hạ Nhiên.”
Giản Tích ngửa đầu, “Bạn anh kêu anh kìa.”
“Không phải bạn anh.” Hạ Nhiên nhàn nhạt đáp lời, không lớn không nhỏ, chỉ vừa đủ để Diêu Di Chi nghe thấy.
Cô ta nhanh chân bước lên, thoáng ngăn cản, vẫn giữ nguyên nụ cười mà nói: “Khoảng thời gian này, em đều ở nơi này, chúng ta đã vài năm không gặp rồi, có thời gian rảnh mình có thể trò chuyện.”
Diêu Di Chi đưa qua một tờ danh thiếp, nhưng Hạ Nhiên không nhận, không khí mười phần xấu hổ.
Giản Tích bước ra hòa giải, nhận danh thiếp, lễ phép gật gật đầu.
Ánh mắt Diêu Di Chi dừng trên người cô, đánh giá một lần, dáng vẻ cười như không cười, sau đó rời đi.
Giản Tích chớp chớp mắt, nắm cằm Hạ Nhiên, “Này, hôm nay anh hơi kì lạ đó nha.”
Hạ Nhiên mặt không đỏ lòng không động, “Kỳ lạ chỗ nào?”
“Đối xử với một người bạn xinh đẹp một cách lạnh lùng như vậy.”
“Cô ta không phải bạn anh.” Hạ Nhiên lại một lần nữa khẳng định.
Giản Tích có chút mơ hồ, “Nhưng không có vẻ là nhận sai người nha.”
Lúc này tiếng gầm gừ của Lục Hãn Kiêu truyền đến, “Hai người rốt cuộc có muốn ăn không hả, ông đây đói chết mất.”
“Tôi quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngot/2989685/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.